"Ngươi, Vương gia, nàng đổ oan cho ta........." Liễu Nhứ đứng
thẳng lên, các đốt ngón tay dần dần trở nên trắng bệch.
"Vương gia, nô tỳ không có, nô tỳ là nha hoàn thiếp thân của
Liễu phi, không dám nói bừa nửa câu. Còn có lần trước, Liễu phi
lệnh cho nô tỳ hạ độc vào điểm tâm của Hội phi, nô tỳ không thể
không làm như vậy, xin Vương gia thứ tội." Tiểu Lục nói xong, liền
không ngừng dập đầu, trong thoáng chốc đầu đụng trên mặt đất,
khóe miệng dần dần nở ra nụ cười.
Này, lại là một chiêu hiểm độc nhất, thay vì đứng ở bên Liễu
phi âm tình bất định, không bằng, phản lại một kích, đánh một cái
cuối cùng.
Liễu Nhứ mềm nhũn ngồi dưới đất, nhất thời sơ suất, lúc này,
không thể nào lật chuyển được tình thế rồi.
Nụ cười của Bách Lý Hội ngày càng sâu, thân mình cũng vì đè
nén mà run rẩy lên, tiếng cười biến mất trong cổ, chỉ nghe vài tiếng
khàn khàn, không nghĩ tới, Liễu Nhứ cũng có ngày hôm nay.
Trong ánh mắt, lại có chua xót vô tận, tìm không ra lý do để
cười.
Khuôn mặt Tập Ám cũng âm u đến cực điểm, hắn nhìn chằm
chằm Liễu Nhứ, sợ hãi lắc đầu.
"Người tới" Môi mỏng khẽ mở, mang theo một chút rét lạnh,
hai thị vệ theo tiếng mà đến: "Vương gia."
"Kéo Liễu phi xuống, giam lại, từ nay về sau không được bước
ra cửa phòng nửa bước."
"Không............." Liễu Nhứ nghiêng thân tiến lên, ôm chặt lấy
đùi hắn: "Vương gia, Nhứ nhi không dám nữa, Vương gia.............."
Hai thị vệ tiến lên muốn kéo nữ tử đi, Liễu Nhứ nhưng lại thế
nào cũng không chịu buông tay: "Vương gia, Vương gia............"
"Kéo xuống đi." Tập Ám đem nữ tử trong ngực kéo về phía
mình, không liếc mắt nhìn Liễu Nhứ lấy một cái.
"Không, tỷ phu..............." Nữ tử tựa đầu gối lên đùi nam tử,
thanh âm rầu rĩ phát ra.