"Duyệt nhi, lúc trước ngươi lưu lại một phong thư, không nói
một tiếng liền ra đi, đều đã ba năm, ngươi làm sao trở lại a?" Liễu
phu nhân đau lòng nhìn khuôn mặt hốc hác của nàng: "Hiện nay, ca
ca ngươi đã đi, Liễu gia chúng ta cũng chỉ còn có ngươi cùng Nhứ
nhi thôi."
"Nương." Liễu Duyệt không dấu vết liếc nhìn Bách Lý Hội: "Ca
ca chết không minh bạch."
Liễu Nhứ bên cạnh nghe vậy, vội vàng tiến lên bên cạnh hai
người: "Nương, nhị tỷ mới trở về, ngài cũng đừng khiến nàng hao
tâm nhiều như vậy."
Một đĩa điểm tâm tinh xảo đặt tới trước mặt Bách Lý Hội, nữ
tử đang cúi thấp ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy tay đang thu về của
Tập Ám, Bách Lý Hội không dám nhìn vào mắt của hắn, chỉ là tiếp
tục cúi đầu.
Hóa ra, Liễu Nhứ căn bản không được coi là cái gì, chân chính
chiếm giữ lòng hắn, cũng không phải mình.
Đột nhiên cảm thấy, có chút bi thương không rõ ràng, Bách Lý
Hội liếc nhìn Vân Khinh đối diện, nàng, thật sự giống chánh phi của
Gia Luật Thức.
"Thời gian không còn sớm, bổn vương phải lâm triều." Tập Ám
đứng lên, đôi mắt vẫn không c biểu tình gì bước ra khỏi phòng,
bóng dáng biến mất ở cuối hành lang, quay đầu nhìn Bách Lý Hội
một cái, cuối cùng cũng quay đi.
Bách Lý Hội buông bát đũa, đứng lên theo, nơi như vậy, mình
không thích hợp ở lại.
"Bách Lý Hội, thế nào, chột dạ rồi hả?" Đôi mắt Liễu Nhứ dấy
lên một ngọn lửa, người trong phòng, đều nhìn về phía nàng.
"Ta vì sao phải chột dạ?" Bách Lý Hội không có ý định dây dưa,
lại vì sự ngang bướng của Liễu Nhứ mà cảm thấy buồn cười.
"Vì sao?" Tay Liễu Nhứ muốn giơ lên lại bị Liễu Duyệt phía sau
bắt được, khuôn mặt nàng tái nhợt không có một chút huyết sắc.