MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 437

nhưng, khi nàng ngẩng đầu lên, hoàn toàn là kinh diễm.

Minh Vương gia rất hứng thú mút nhẹ ly rượu, liếc mắt một

cái, nhìn Gia Luật Thức bên cạnh.

Gia Luật Thức ở rất xa liền thấy được nữ tử ngồi dưới đất, có

thể là do ngã đau, hai tay đỏ thẫm một mảnh, đang cuối đầu từ từ
đưa tay hà hơi.

"Gia Luật Thức huynh, ngươi biết nàng?" Minh Vương gia nhìn

động tác của nữ tử, cười lên tiếng.

"Gặp qua, bất quá không quen." Ánh mắt của hắn bình thản

như nước, đáy đầm, ứ đọng sự ẩn nhẫn.

Hàn Hữu Thiên nhìn Bách Lý Hội trên đất, chỉ còn kém chút

nữa là sợ hãi mà kêu lên, ngẩng đầu nhìn hai người trên lầu, vẫn là
quay trở lại.

Nữ tử thu hồi thần trí, ngắm nhìn bốn phía: "Đây là đâu?"
Thấy không có hồi đáp, Bách Lý Hội vội vàng nhịn đau đứng

lên, sau khi nhìn hai người trên lầu, nữ tử say rượu, đã tỉnh một nửa.

"Hàn Hữu Thiên, vứt nàng ra ngoài." Gia Luật Thức buông

bình rượu trên tay, không hề liếc nhìn nữ tử kia lấy một cái.

"Dạ, Vương." Hàn Hữu Thiên nhìn Bách Lý Hội: "Ở đâu ra,

mau đi ra."

Bách Lý Hội hơi uất ức nhìn mấy người một cái, cuối cùng ánh

mắt dừng lại trên người Gia Luật Thức.

Minh Vương gia giống như đang xem kịch vui nghiêng người

tựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt, ở giữa hai người dò xét.

"Hàn Hữu Thiên, không nghe thấy bổn vương nói gì sao? Ném

ra." Gia Luật Thức khôi phục lạnh lùng trên mặt, không chút nào
hiển sơn lộ thủy.

"Dạ." Hàn Hữu Thiên bất đắc dĩ khẽ đẩy Bách Lý Hội một cái:

"Ngươi là ăn mày sao? Thế nào lại không đi?

Bổn vương? Ăn mày?
Bách Lý Hội cười ngẩng đầu lên, dáng đi tuy là lảo đảo, nhưng

vẫn là kiên quyết bước ra cửa viện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.