Ôm lấy Liễu Duyệt trên mặt đất, Tập Ám đi thẳng ra cửa
phòng.
"Duyệt nhi, về sau không nên chạy loạn ra bên ngoài." Tập Ám
đặt nàng lên giường, bưng chén thuốc trên bàn áp trên môi nàng.
Liễu Duyệt ngoan ngoãn uống thuốc, thân thể thở gấp không
nói được một câu hoàn chỉnh.
Liễu Nhứ ngoan ngoãn đi theo phía sao không dám nói lời nào.
"Vương gia, hiện nay Liễu gia chúng ta, ca ca đã chết, ta lại
thành ra bộ dạng này, chỉ còn có Nhứ nhi" Liễu Duyệt vươn một tay,
cố hết sức kéo nữ tử đến trước người: "Ta không yên tâm nhất, chính
là nàng."
"Duyệt nhi, bổn vương đã nói, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh của
ngươi." Tập Ám đem nàng ôm ngồi ở trước người, một vương gia
thường ngày cao cao tại thượng, giờ phút này, lại mang theo bất đắc
dĩ vô cùng.
Liễu Duyệt gian nan lắc đầu: "Không có ngày đó đâu, Vương
gia, đó là số phận của Duyệt nhi, chỉ muốn cầu ngài một chuyện."
"Chuyện gì?"
Liễu Duyệt cúi đầu, suy nghĩ một lát, cuối cùng vô lực nhìn hai
người: "Cho Nhứ nhi, một hài tử đi."
Liễu Nhứ thật không ngờ nàng lại đưa ra yêu cầu như vậy,
nhưng vẫn là tràn ngập hy vọng nhìn Tập Ám, chờ hắn trả lời.
Một tay Tập Ám vỗ nhẹ lên vai nàng, liếc nhìn Liễu Nhứ một
cái: "Cứ thuận theo tự nhiên
Liễu Duyệt không nói thêm nữa, nữ tử ở phía trước, giờ khắc
này ánh mắt cũng đã phai nhạt dần.
"Nhứ nhi, chăm sóc cho tỷ tỷ ngươi thật tốt, bổn vương có việc
phải xuất phủ một chuyến." Tập Ám cẩn thận đứng lên, nâng Liễu
Duyệt dậy, để nàng nằm xuống giường.
"Dạ." Liễu Nhứ ngồi vào chỗ của hắn, nhìn Tập Ám rời khỏi
phòng.