Liễu Duyệt vô lực gật đầu, cả người tựa vào người nha hoàn
bên cạnh.
Nhứ nhi, tỷ tỷ đã sắp chết rồi, để cho ta, vì ngươi, vì Liễu Gia
chúng ta, làm một việc cuối cùng đi.
Liễu Duyệt liếc nhìn nữ tử chỗ lương đình, liền mở miệng:
"Đưa ta đến lương đình đi."
"Dạ." Nha hoàn bên cạnh khép chỉnh lại áo choàng trên người
nàng cho tốt, liền nâng đỡ nàng đi về phía trước.
Nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, Bách Lý Hội xoay nửa
người lại, thấy đúng là Liễu Duyệt, tâm tình vừa mới tốt lên, giờ hầu
như không còn rồi.
Nha hoàn đỡ nàng ngồi xuống phía đối diện, Liễu Duyệt nhìn
nàng, cố gắng nở một nụ cười: "Hội phi, từ khi ta trở lại vương phủ,
chúng ta vẫn chưa nói chuyện cho tốt."
Bách Lý Hội nhìn nàng, đứng lên: "Ta trời sinh không thích dây
dưa, cho nên, ngươi vẫn là tìm người khác nói chuyện đi."
Liễu Duyệt vươn một tay, nắm chặt mép váy của nàng: "Thời
gian của ta không còn nhiều, ân oán trước kia, ta cũng không nghĩ
đến nữa, chỉ muốn thái thái bình bình sống quãng đời còn lại, người
ngồi cùng ta một lát, được không?"
Bách Lý Hội cúi đầu, nếu như, nàng vẫn là Bách Lý Hội của
trước đây, thì khẳng định là sẽ lưu lại, nhưng mà, nàng bây giờ đã
biết rõ, Liễu Duyệt này, tâm cơ so với Liễu Nhứ lại càng thâm sâu
hơn. Chỉ từ chuyện Tiểu Lục chết, liền có thể nhìn ra.
Ẩn núp, sâu như vậy.
Sợ là sợ, giống như lần trước, tránh cũng tránh không khỏi,
trình diễn khổ nhục kế.
Liễu Duyệt thấy Bách Lý Hội cứ khăng khăng phải đi, dứt
khoát đứng lên dây dưa.
"Bách Lý Hội, hôm nay, để cho ân oán giữa ngươi và Liễu gia,
giải quyết ở đây đi." Liễu Nhứ cười vặn chặt hai vai nàng: "Yên tâm,
ta sẽ không để ngươi chết trong tay ta."