ta cùng quên lãng đi."
"Hay cho câu cùng quên lãng." Tập Ám nhìn Gia Luật Thức
phía sau Bách Lý Hội: "Ngươi chính là muốn đi cùng hắn?"
"Đúng." Nàng quyết tuyệt ngẩng đầu lên, độ cong như vậy,
vừa vặn thấy được khí thế ngạo nghễ của nam tử, thu hết vào đáy
mắt.
"Hừ, Bách Lý Hội, ngươi cho rằng các ngươi đi là xong? Ngươi
nợ ta hai mạng, ngươi làm sao trả lại đây?" Lời nói Tập Ám lạnh lẽo,
mắt nhìn lên bầu trời, mang theo hận ý như muốn đem người ta
lăng trì.
"Trả? Tập Ám, ngươi muốn chúng ta trả sao?" Bách Lý Hội đi
đến trước ngựa của hắn, ngân giáp của kỵ mã phản chiếu ánh sáng
lạnh, khiến người ta không rét mà run.
Chúng ta? Tập Ám cười lạnh liếc nhìn Gia Luật Thức sau lưng
nàng, hai người lại thân mật đến như vậy.
"Theo ta trở về."
"Nếu đã ra đi, ý ta đã quyết." Bách Lý Hội ngẩng dầu lên, ánh
mắt lãnh đạm kiên định.
Tập Ám trầm tĩnh liếc nhìn nữ tử phía dưới: "Ngươi không đi
được."
"Tập Ám, ngươi cho rằng ta nợ ngươi hai mạng, hứa hẹn của
ngươi quá nhiều, ngươi gánh vác quá nhiều, mà ta muốn, chỉ là tình
yêu của ngươi, ngươi có sao? Ngươi cho được không?'' Mấy chữ sau
cùng, rõ ràng như mang theo tức giận chỉ trích, từng tiếng dồn ép
vào tim của Tập Ám.
"Yêu? Ngươi xứng sao?" Ngay lập tức nam tử, cao ngạo như
xưa, lời nói ra, thật sự khiến cho người ta lạnh lẽo tận đáy lòng.
Bách Lý Hội, chính ngươi đã không thể yêu ta, dựa vào cái gì
lại yêu cầu ta?"
Thân thể nàng cứng ngắc, bước chân loạng choạng lui về sau
mấy bước: "Tốt, tốt................."