MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 485

Đi lên nhà sàn, tứ phía bị nước bao quanh, cả vườn dồi dào,

ngẩng đầu, lầu gác huyền ảo, cúi đầu, giống như tiên cảnh.

"Gia Luật Thức, chúng ta ở đây sao? Không phải trở về Vương

phủ sao?" Bách Lý Hội tuy có thích thú, nhưng vẫn là do dự mở
miệng.

"Đúng, về sau đây chính là nhà của nàng, vương phủ, ta đã

sớm ly khai rồi." Gia Luật Thức đặt nàng trên xích đu bên cạnh,
những bụi cây vững chắc, bò lên những khóm hoa đủ sắc màu,
phóng mắt nhìn đi, thật sự làm cho lòng người vui vẻ thoải mái.

Bữa tối được đưa tới bên trong nhà sàn, cùng với mùi hoa, ánh

trăng, Bách Lý Hội vùi trong áo da trên ghế dựa, một thân lạnh lẽo.

"Hội nhi..........." Gia Luật Thức đem mền đắp trên người nàng,

"Ta ra ngoài một chuyến, lập tức sẽ trở lại."

Bách Lý Hội ngoan ngoãn gật đầu, nàng biết, hắn là Bắc Viện

Đại vương, vì mình mà phải làm những chuyện như vậy, phải có
trách nhiệm bồi thường.

Sau khi Gia Luật Thức rời đi, cho dù nha hoàn không yên tâm

về thân thể của nàng, mấy lần khuyên nàng trở về nghỉ ngơi, nhưng
vẫn không được, cảnh vật như vậy, lần đầu tiên, khiến cho mình
động tâm.

Một tay theo bụng dưới, chậm rãi xoa nhẹ chỗ trái tim mình,

miệng vết thương đau nhức, tâm lại càng đau đớn hơn.

Nói là quên, nhưng vẫn là, đau đớn không dứt, thật là khó.
Cho đến tận đêm khuya, bóng dáng Gia Luật Thức mới bước

vào trong nhà, thấy Bách Lý Hội vẫn chưa ngủ, bước lên phía trước
ôm nàng, trở về phòng.

"Gia Luật Thức, ngươi có phải hay không là vì ta, làm sai điều

gì?" Bách Lý Hội dò xét hỏi, đoạn đối thoại kia dường như không
phải mơ, luôn luôn khiến cho bản thân bất an gấp bội.

Nam tử cười lắc đầu: "Với ta mà nói, nàng chính là quan trọng

nhất."

Nghe như thế, miệng nam nhân có bao nhiêu mật ngọt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.