MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 487

Thân thể thẳng tắp, nhẹ nhàng xoay lại, vầng sáng bắn ra bốn

phía, dung mạo của nam tử, tà mị tuấn hoặc.

Ở trên cao liếc nhìn nữ tử trên mặt đất, một tay Tập Ám phủ

lên ngực, đôi mắt quấn quít trên người nàng: "Hội nhi..............."

Một tiếng xưng hô, cũng là tang thương vô tận.
Nàng vươn tay, cũng đặt trước ngực mình, hai trái tim liên hệ

với nhau, yêu tại sao lại mệt mỏi như vậy?

"Hội nhi, ngươi mang trái tim ta đi, thật sự không còn quan

tâm gì nữa sao?" Hắn duỗi tay về phía trước, đôi mắt, tràn ngập đau
đớn.

"Không............." Nàng không ngừng lắc đầu: "Là ngươi không

cần ta, ngươi không cần con của chúng ta, một khắc sau cùng, ngươi
cũng vứt bỏ ta."

Trường bào màu đen, ở trước ánh sáng mặt trời đỏ rực, kim

tuyến thêu ở khắp nơi, nổi lên một tầng sáng chói nhỏ vụn, đôi mắt
nam tử, mang theo đau xót vô tận không thể nói hết. Đột nhiên,
trong lồng ngực, máu tươi theo bàn tay, một luồng một luồng rơi
trên mu bàn tay hắn.

"Tập Ám, ngươi làm sao vậy?" Nàng sốt ruột chạy lên phía

trước, lại không biết nên đi tới như thế nào.

"Hội nhi..........nó vì ngươi, trăm ngàn vết thương. Hiện nay,

ngươi bỏ lại một mình ta, tự mình chịu đựng." Tập Ám xoay người
lại, không h nhìn nàng.

Bóng lưng như thế, vô cùng cô độc, nhìn thấy, tan nát cõi lòng

đến tột cùng.

Dưới chân bỗng nhiên điểm một chút, bóng dáng nam tử

không chút nào lưu luyến nhảy xuống, rơi xuống bên kia, chỉ nghe,
một tiếng, vỡ nát.

"Không, Tập Ám.........." Bách Lý Hội hoảng loạn vươn tay,

muốn đỡ lấy, bỗng nhiên dưới bụng một trận co rút đau đớn, từ
trong mộng tỉnh lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.