MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 495

Nam tử buông tuấn mã trong tay, vươn một tay đặt lên đầu

ngựa, nhẹ nhàng vuốt ve.

Con ngựa vừa nôn nóng ban nãy, ôn hòa trong tay hắn, nhẹ

nhàng cọ xát.

"Oa?" Bách Lý Hội không hiểu học bộ dạng của hắn, một tay dè

dặt đặt lên, con ngựa quay đầu lại, trừng mắt liếc nhìn nàng, tiếp tục
ngoan ngoãn cọ cọ trong bàn tay Gia Luật Thức.

"Gia Luật Thức, ta biết rồi, khẳng định nó là một con ngựa cái."

Nàng tiến lên vài bước, dắt con tuấn mã của hắn: "ưỡi con ngựa
này."

"Hội nhi." Gia Luật Thức tiến lên ôm nàng ngồi trên lưng ngựa,

bản thân cũng cưỡi lên: "Nếu muốn học cưỡi ngựa, cũng không phải
chuyện ngày một ngày hai, nhớ không."

Hắn đem nàng siết chặt vào trong ngực, giống như một loại

bảo vật trân quý.

"Giá." Roi ngựa vung lên, nhanh như chớp, nhịp chân tự nhiên

không hỗn độn giẫm lên tấm đệm xanh biếc, chen lẫn với hương cỏ
nồng đậm, cùng với ánh mặt trời nhảy múa trên cao.

Nữ tử thoải mái cười ra tiếng, loại bỏ được sự tĩnh mịch khi

xưa, cả khóe mắt, cũng đều lộ đầy ý cười.

Chạy một đường, Gia Luật Thức mới thu hồi bước chân của

con ngựa, trở thành dạo bước thong thả.

Trên bầu trời thảo nguyên, hùng ưng mạnh mẽ chao liệng, tùy

ý bay cao trên bầu trời.

Nam tử cầm lấy cung trên lưng ngựa, một tay chấp mũi tên

vào, sưu một tiếng, băng qua bên tai Bách Lý Hội, mang theo lực
tính mạnh áp đảo, thẳng tắp cắm vào lồng ngực Thương Ưng.

Giống như bị một loại ngăn trở, thân mình đình chỉ tiến về

phía trước, "bộp" một tiếng, đập xuống mặt đất.

Bách Lý Hội nửa xoay người, cầm lấy cung trong tay hắn, kéo

nửa ngày, vẫn không hề kéo ra được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.