MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 496

Mang theo một chút chán nản, nàng đem cung đặt trên lưng

ngựa, nghiên cứu chất liệu của nó: "Làm bằng cái gì? Thế nào lại kéo
không ra?"

Gia Luật Thức buồn cười nhìn hành động của nàng, cũng

không ngăn cản, thấy cả buổi vẫn không có kết quả, Bách Lý Hội
mới xoay người: "Gia Luật Thức, ngươi cố ý sao? Tìm tới một con
ngựa ta cưỡi không được, cả bộ cung này, ta cũng kéo không ra."

Đôi tay nam tử chụp lên đôi tay mềm mại của nàng, tay trái

cầm cung, tay phải chấp mũi tên, theo đường bay của chim ưng,
chậm rãi di chuyển.

Cằm Gia Luật Thức tự nhiên đặt trên đầu nàng, bàn tay mở

rộng ra, Bách Lý Hội cảm giác được rõ ràng, lòng bàn tay mình, đã
sớm chảy ra một tầng mồ hôi tinh mịn.

"Pằng" một tiếng, tên đã xuất ra, vững vàng bắn giống như lấy

đồ trong túi.

Chạy mệt mỏi, hai người xuống ngựa, nằm xuống đất.
Lấy bầu trời làm nhà, mặt đất làm nền.
Bách Lý Hội nhắm mắt lại, cảm nhận ánh mặt trời mang theo

vài phần hiền dịu chiếu vào người, Gia Luật Thức bên cạnh, hai tay
đè lên nhau, gối đầu, hai mắt nhìn lên bầu trời.

Cuộc sống như vậy, sợ là chỉ trông mong đời đời kiếp kiếp.
Bách Lý Hội nằm nghiêng người, một tay chống đầu, nhìn một

bên mặt của nam tử, quen thuộc như vậy, thế nhưng lại nghĩ đến
Tập Ám.

Ở Nam Triều sau buổi trưa ấy, cũng là ở giữa một thảm cỏ

xanh, cũng làm cùng nhau nằm, chỉ là, vật đổi sao dời.

Bách Lý Hội vội vàng thu người, nằm trở lại, mang theo vài tia

chật vật, cho rằng có thể đơn giản quên đi, không ngờ, hình dáng đó,
đã khắc sâu vào tâm hồn.

Gia Luật Thức cũng nhận ra sự khác thường của nàng, xoay

người ôm nàng vào trước người mình, nhưng một câu cũng không
nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.