Ôn Nhứ tiếp nhận chén thuốc trong tay nha hoàn, bưng cẩn
thận, chỉ lo rơi rớt một giọt, không thể đưa người vào chỗ chết.
"Thuốc này, vào miệng, sợ là Hàn Hữu Thiên cũng không cứu
được ngươi." Nữ tử cười tới gần Bách Lý Hội: "Hai ngươi đè xuống,
thuốc này, cực kì quý báu đó."
"Không.............." Bách Lý Hội dùng sức lắc đầu, hàm răng cắn
thật chặt.
Ôn Nhứ đi đến trước người nàng, một tay cầm chặt cằm nàng,
cầm chén thuốc tới gần.
"Không.............." Nửa tiếng nuốt lại trong cổ, thuốc bị rót vào
mang theo một phần đắng chát nhàn nhạt, lưu lại ở đầu lưỡi, không
thể nuốt xuống.
Ôn Nhứ thấy thế, một tay nâng cằm nàng, nhấc lên trên, Bách
Lý Hội rõ ràng nghe thấy, âm thanh thuốc bị rót xuống, cho đến khi
cả chén được rót vào bụng.
"Bốp" một tiếng, nữ tử đem chén ném trên mặt đất, vỡ thành
từng mảnh, báo hiệu, sinh mệnh đang trôi qua từng chút.
Trên quần áo trắng dính vào nước thuốc đen đặc, Bách Lý Hội
nằm ngửa trên mặt bàn, hai mắt nhìn lên bầu trời.
Ở đâu, cũng đều như nhau, sống chết không phải do mình.
Thái hậu hài lòng liếc nhìn nữ tử lần cuối cùng: "Đi thôi, hiện
tại, cho dù Thức nhi có trở về, cũng không có tác dụng gì."
"Dạ." Mấy người đi theo phía sau, Ôn Nhứ lấy khăn gấm lau
khô vệt nước trên tay, đi ra khỏi nhà sàn.
Bách Lý Hội cử động thân thể, một ồn vào cổ họng, liều mạng
nôn ra một trận, không dễ dàng để sống lại, nàng không muốn chết.
Trên mặt đất một mảnh lộn xộn, nữ tử chật vật đến cực điểm
đấm vào lồng ngực, sắc mặt ngày càng tái nhợt dọa người.
Một trận tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, Bách Lý Hội
ngẩng đầu, liền nhìn thấy Gia Luật Thức lo lắng vọt lên.
"Hội nhi, ngươi làm sao vậy?"