MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 507

Bách Lý Hội khẽ ừ một tiếng, xem như đáp lời.
"Những ngày kế tiếp, ngươi đi cùng ta, ta cam đoan, sẽ không

để cho ngươi phải chịu bất cứ thương tổn nào nữa." Gia Luật Thức
cầm tay nàng, đặt vào giữa ngực mình.

Những lời này, một nam tử khác cũng từng nói qua.
Bách Lý Hội không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng, gật đầu.
Một tay Gia Luật Thức đặt trên lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ, thỉnh

thoảng nói vài câu, để giảm bớt nguyên nhân khắc chế độc tính, mà
mang lại đau đớn.

Qua một hồi lâu, mồ hôi trên trán Bách Lý Hội không chảy ra

nữa, toàn thân giống như trống rỗng, không còn một chút khí lực
nào.

"Gia Luật Thức." Nàng nhẹ giọng gọi: "Ta không đau nữa."
"Thật sự?" Gia Luật Thức nâng khuôn mặt nàng lên, thấy hai

bên đã khôi phục một chút ửng đỏ, lúc này mới yên tâm đem mồ
trên trên trán, trên cổ nàng, lau đi.

"Ta về sau sẽ không cần ngân châm nữa, có thể tùy tiện ăn mà

không cần sợ." Bách Lý Hội ngẩng đầu, không biết là nên vui hay
buồn.

Nam tử đau lòng đè nàng trong ngực mình: "Người tới."
"Dạ.'' Hai nha hoàn tiến lên, cung kính đứng một bên.
"Hội nhi, sau này các nàng chính là người của ngươi, các nàng

là nữ thị vệ của bổn vương, bản lĩnh so với nam nhân một điểm
cũng không thua kém." Gia Luật Thức ngẩng đầu, liếc nhìn hai
người: "Về sau, các ngươi là thiếp thân bảo vệ, chỗ này, ngoài người
trong viện, ai cũng không cho tiến vào, bao gồm cả Thái hậu và
Vương phi. Nếu như các nàng khăng khăng muốn xông vào, các
ngươi biết phải làm sao chứ?"

"Nô tỳ sau này chỉ nghe lời cô nương." Hai người đồng thanh

trả lời, cả âm thanh cũng lộ ra vài phần tương t

Bách Lý Hội nhìn hai người, trách không được tâm ý tương

thông, ngay cả diện mạo cũng giống nhau như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.