"Tốt lắm, lui xuống đi." Thái hậu phất phất tay, thái y bên cạnh
cầm hòm thuốc, lui ra ngoài.
"Mẫu phi." Nhứ nhìn khuôn mặt bị băng bó trong gương, căm
hận không dứt.
"Đi." Thái hậu đột nhiên đứng dậy, kịch độc như thế, cuối cùng
cũng không lấy được mạng nàng.
Bách Lý Hội nằm dài trên mặt bàn trong nhà, đôi mắt thất thần,
ngơ ngác lo lắng.
Tinh Không vừa mới bôi thuốc, liền thấy Thái hậu cùng Ôn
Nhứ cùng đi vào sân viện, cảm thấy một trận khẩn trương, vội vàng
nghênh đón: "Nô tỳ tham kiến Thái hậu, Nhứ phi."
"Nữ tử người Hán kia đâu?" Thái hậu nâng lên hai mắt, nhìn
trong viện.
"Tinh Lam" Bách Lý Hội quay đầu nhìn nữ tử bên người:
"Vương đâu?"
"Sáng sớm đã đến tràng huấn luyện rồi."
"Ngươi đi kêu hắn trở về, cứ nói.........." Bách Lý Hội một tay
nâng đầu, suy nghĩ một chút: "Cứ nói, ta lại vừa hộc máu."
"Dạ." Nữ tử ngoan ngoãn nhận lệnh, nhẹ nhàng nhảy lên, liền
đạp ngói lưu ly trên mái nhà, xuống chỗ chuồng ngựa.
Bách Lý Hội thu hồi tầm mắt, vẫn không hề nhúc nhích.
"Thái hậu, ngài không thể đi vào." Tinh Không ngăn ở một bên,
nửa bên mặt vẫn chưa hết sưng.........." Ôn Nhứ tiến lên, nhìn chằm
chằm nàng, "Ngươi còn muốn ngăn cản sao?"
"Nô tỳ chỉ là nghe theo mệnh lệnh của Vương." Vẫn như cũ,
giọng nói không hề có độ ấm.
"Thức nhi đâu?" Thái hậu đáp lại liếc nhìn nữ tử trên lầu, quả
nhiên, còn sống.
"Vương đi tràng huấn luyện."
"Thế nào, ngươi ngay cả Thái hậu cũng dám ngăn cản?" Ôn
Nhứ tiến lên, lực đạo trên tay lần nữa vung xuống.