MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 57

từng điểm từng điểm ánh sáng yếu ớt. Chỉ là một khe hở, liền cũng
đủ để nàng nhìn thấy rõ ràng ở trong xe ngựa trừ nàng cùng Lý
Như, còn có một người khác.

Ánh trăng mông lung chiếu trên mặt, khiến cho da phát ra một

màu xanh đen u ám, đợi nhìn thấy rõ ràng thì mồ hôi không tự chủ
được len lỏi lên tới cột sống.

Là Tiểu Liên, nha hoàn thân cận của Liễu Nhứ, mình sớm nên

nghĩ tới, lấy điều gì đảm bảo cho một nữ tử như thế, nhiều nhất là
lòng dạ ngay thẳng thì sẽ không hại người, mệt mỏi nhắm mắt lại,
đều là bản thân nhìn sai.

Ánh mắt của Tiểu Liên cũng xem xét kỹ Bách Lý, liếc mắt khẽ

cười nói: "Lý phi, ngài không cần cảm thấy kỳ quái, là Liễu phi nhân
từ, sợ các người theo dọc đường tịch mịch, phân phó ta đưa tiễn."

Khí lực để cau mày cũng không có, chỉ có thể sâu kín nhìn

chằm chằm nàng, theo xa mạn vừa rơi xuống nhìn những điểm nhỏ
trong hậu viện.

Hành lang kia đã không hề quen thuộc nữa, lá rụng về cội, cỏ

xanh mênh mông phủ đầy hậu viện.

Xe ngựa dần dần rời đi, đi qua tiền viện liền thấy Tập Ám

đứng trong viện, sắc trắng bao trùm, từng mảnh giống như cục đá
bén nhọn nện xuống. Người khoác áo choàng Tuyết Lang, thoạt tiên,
dấu chân sớm đã bị phủ kín, một thân bạch y cô tịch khiến lệ Bách
Lý không ngừng tuôn ra ướt gò má.

Đem hết sức lực toàn thân, dù là đã trăm ngàn vết thương,

Bách Lý cũng muốn đánh một trận cuối cùng, dù là ngã xuống xe
ngựa cũng không sao cả, chỉ cần Tập Ám mờ mịt nhìn thấy nàng. Ở
lúc ý chí đang mạnh mẽ nhất, thân thể có dần dần có chút hơi sức,
giọt mồ hôi to như hột đậu rơi xuống, chỉ muốn dùng khí lực để tiến
về phía trước ngã xuống.

Nhưng cuối cùng cũng không làm được, một đôi tay nhẹ

nhàng đặt lên vai nàng, có hơi dùng sức, Bách Lý liền ngã về lại tấm
ván gỗ lạnh như băng: "Lý phi, ngài nên giữ chút hơi sức đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.