MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 58

Tiểu Liên thu tay lại, khóe miệng nở ra một nụ cười yếu ớt, mắt

theo tầm nhìn của Bách Lý hướng ra xe ngựa: "Vương gia thật là đẹp
mắt, mặc dù là trong hoàn cảnh này, vẫn giống như một c cây tùng
nhiệt thành, khó trách Liễu phi của chúng ta lại khuynh tâm như
vậy."

Ngực lại đau đớn, so với lúc xưa còn dữ dội hơn, giống như là

thứ gì bị bóc tách ra.

Đưa vào tầm mắt của Bách Lý lần cuối cùng, chính là bóng

dáng Tập Ám khẽ run dưới đống tuyết trắng, xoa nhẹ lên dấu răng
giữa xương quai xanh.

Chỉ một phen, Tập Ám liền biến mất, Tây Quận phủ cũng rời

ngày càng xa.

Từ vốn là hy vọng đến thất vọng, lại từ thất vọng đến tuyệt

vọng, tim của mình thật yếu ớt đến không chịu nổi một kích.

Một lần nữa mở mắt ra, đôi mắt đạm mạc dị thường sắc bén,

một lần nữa gặp lại ánh sáng, ta liền muốn sống tiếp. Ở trong bóng
tối kéo dài hơi tàn không bằng ở trong ánh sáng vùng vẫy giãy chết,
dành được một tia cơ hội sống.

Liễu Nhứ, ngươi hãy đợi đến một ngày, ta một lần nữa tiến

vào Tây Quận phủ, nợ máu, một khoản một khoản ta sẽ đòi lại tất
cả.

Quất roi thúc ngựa, bất chấp xóc nảy, cũng không để ý đến

thương tích trước mắt của Bách Lý. Trên đường, Tiểu Liên thay đổi
xiêm áo cho các nàng, cũng rửa mặt chải đầu qua loa, vì để lúc ở trọ
không bị hoài nghi. Lý Như cực kì an tĩnh, nhìn kỹ lại, vẫn hỗn độn
ngủ say, nghiễm nhiên là bị hạ độc.

Cứ như vậy ban ngày lên đường, ban đêm ở trọ, một chiếc xe

ngựa, bốn người, dần dần cách xa Trường An.

Mỗi ngày đều ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn nghỉ ngơi,

chỉ vì một lý do đơn giản, sống.

Dù là thức ăn kém thế nào đi nữa cũng một hơi nuốt xuống

không chút dư thừa, giống như đó không phải là thức ăn, mà là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.