Trên đỉnh đầu, truyền đến tiếng cười yếu ớt của hắn, mặc dù
suy yếu như có như không, nhưng Bách Lý Hội vẫn là nghe được rõ
ràng.
Cử động thân mình, đôi mắt nam tử đang nhìn chằm chằm
nàng, khóe miệng, nụ cười khẽ câu lên.
"Đừng khóc, ở bên cạnh ta........đừng để rơi lệ............" Âm thanh
của hắn yếu ớt vô cùng, đôi mứt nẻ vô lực.
Bách Lý Hội một lần nữa đem đầu chôn vào ngực hắn: "Ta
không khóc, ngươi tỉnh lại, ta sẽ không khóc."
"Trong miệng rất ngọt, thật khó chịu." Gia Luật Thức há miệng,
thở hổn hển.
"Ngươi mất máu quá nhiều, Hàn Hữu Thiên nói mỗi ngày phải
uống ba chén nước đường đỏ."
Hắn bất đắc dĩ bĩu môi, thất thanh cười: "Chẳng trách, ta sớm
phát chán bị ăn ngọt thế này rồi."
Bách Lý Hội lau khô vệt nước mắt trên khóe mắt: "Vậy ngươi
tỉnh sớm hơn một chút là tốt rồi."
Gia Luật Thức vươn tay phải, nhẹ nhàng vỗ trên lưng nàng:
"Hội nhi, ta mang Tuyết Hồ về rồi."
Bách Lý Hội chua xót nở một nụ cười: "Ngươi thật là ngốc, nếu
như ngươi thực sự có chuyện gì, bảo ta làm sao sống một
mình.............."
Tay hắn đặt trên lưng nàng, bỗng dưng căng thẳng, trên mặt,
đau xót khó nén.
"Ta không phải là vẫn tốt hay sao?"
"Ngươi cứ nằm nghỉ cho tốt, Hàn Hữu Thiên nói, hiện tại
không được cử động."
"Được." Gia Luật Thức khẽ gật đầu: "Mệt quá, ta muốn ngủ
một lát, ngươi lên đây, cùng nhau ngủ."
Bách Lý Hội nhìn băng vải trên tay trái hắn: "Nhưng tay
ngươi.............."
"Không có gì đáng ngại." Hắn chỉ chỉ phía bên phải: "Lên đi."