Nàng dùng tay chặn lại lời của hắn, "Không cần gấp gáp, ta
không sợ" .
Gia Luật Thức cầm tay nàng, đặt ở trong lòng bàn tay mình xoa
bóp, nhìn vào mắt nàng, tràn đầy tình cảm.
Bầu trời mất sắc, trắng xóa làm cho người ta có vài phần mệt
mỏi. Hai bóng người đứng ở đó, lẳng lặng, tựa vào một chỗ.
Qua hồi lâu, Bách Lý Hội mới lôi kéo hắn, "Đi thôi, lạnh quá
nha".
Nam Triều.
Trận tuyết này, rơi lớn như thế, xuyên suốt từ bắc đến nam.
Bên trong tẩm cung, chậu than bốc cháy sáng rực, nam tử trên
ghế trước điện, nằm nghiêng người, trên mặt viết đầy mệt mỏi.
Cả phòng sáng rỡ, khiến người ta hít thở không thông.
Bên trong, chỉ có một mình nam tử, cửa điện mở rộng, đang
nhìn ra bên ngoài , một mảnh tuyết trắng.
Đột nhiên, một người có bộ dáng nha hoàn vội vàng chạy vào
trong điện, quỳ xuống, "Hoàng thượng. . . . . ." .
Tập Ám liếc nhìn nữ tử trên đất một cái, ánh mắt sắc bén,
"Chuyện gì?"
"Hoàng thượng," Nàng cũng không nói gì, chỉ là dập đầu
xuống đất, thân thể vì sợ mà càng thêm lay động kịch liệt.
"Nói!" - thanh âm nam tử lộ đầy vẻ không kiên nhẫn, nhìn
chằm chằm nữ tử trên đất.
"Hoàng thượng, nô tỳ, nô tỳ là nha hoàn thiếp thân của Hội phi
lúc trước Vô Thái, hiện nay, hầu hạ ở bên cạnh Liễu Phi. Trước khi
Duyệt phi chết…nô tỳ đã nói dối, cầu xin hoàng thượng tha
mạng...".
Hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt lại, tầng tầng nghi ngờ
giấu ở trong lòng lại trỗi dậy, nhưng lại mang theo nỗi sợ hãi bản
thân không muốn tiếp nhận.
"Lúc ấy Duyệt phi bệnh nặng, Liễu Phi thất sủng, Duyệt phi
nương nương chỉ đành phải đánh cược một ván cuối cùng, nô tỳ