nhất thời hồ đồ, cầu xin hoàng thượng tha mạng. . ." Vô Thái sợ hãi
tiếp tục dập đầu, trên trán, đã sớm có đầy vết máu. Nếu không phải
là, cha mẹ bị nhốt, nàng cũng sẽ không bán đứng Liễu Phi, hôm nay,
cho dù là phải đền cả mạng của chính nàng, cũng muốn gạt bỏ lời
nói ban đầu của mình.
Tập Ám không nói một lời, đáy mắt, sóng lớn cuộn trào mãnh
liệt.
"Lúc ấy, là Duyệt phi tự đâm mình hai đao , căn bản không liên
quan đến Hội phi ..." .
Căn bản không liên quan đến Hội phi, không liên quan đến
Hội phi . . .
Một trận tiếng bước chân, dồn dập mà đến, một nữ tử quỳ
xuống ở bên cạnh Vô Thái.
"Hoàng thượng. . ." .
Hắn ngẩng đầu lên, nhận ra chính là nha hoàn hầu hạ Liễu
Duyệt lúc đó.
"Đến hôm nay, các ngươi thế nào còn có gan nói ra?"
Hai người nhìn nhau, Vô Thái bên trái lên tiếng trước, "Hội phi
nương nương là người thân thiện, nô tỳ từ sau lần đó, cảm thấy tự
trách, chỉ muốn trả trong sạch cho nàng" .
" cũng vậy" Xung quanh một mảnh căng thẳng.
"Người đâu" Tập Ám nhìn ra ngoài điện, tuyết, tựa hồ rơi
xuống ngày càng lớn hơn.
"Dạ" .
"Lôi ra ngoài, chém!"
"Không, hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng. . .",
hai người sợ hãi bắt đầu cầu xin tha thứ, ban đầu vẫn còn có một
phần hi vọng, hiện nay xem ra là vô vọng.
Tập Ám cực kì mệt mỏi trở về trên ghế dựa, trong lòng càng
nặng trĩu.
"Hoàng thượng, là nô tỳ nói lung tung, thả nô tỳ. . ." thanh âm
nữ tử vang vọng trong cung điện rộng lớn, sau một hồi đã biến mất.