MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 596

đập nặng nề.

"Vương............'' Ôn Nhứ ôm lấy đầu hắn, để hắn tựa vào trước

ngực mình: "Hàn Hữu Thiên, ngươi mau cứu hắn a............."

Gia Luật Thức nặng nề nhắm mắt lại, máu, nhuộm đỏ áo bào.
Làm sao quên được............
Trong kí ức sâu thẳm, lưu lại nụ cười xinh đẹp của nàng.
Khóe miệng khẽ câu lên, có chút nũng nịu: "Thức..........."
Lần đầu gặp nhau, giống như từ trên trời giáng xuống, xông

vào cuộc sống của hắn.

"Gia Luật Thức, đưa ta đi..........."
"Gia Luật Thức, hình như ta đã thích ngươi rồi........."
Thật vất vả, chờ đến ngày hôm nay........
Hội nhi, nhất định phải nhớ, chúng ta đã cùng nhau đến gò

đống.

Nhất định phải nhớ, ta................
Tuyết rơi càng lớn, qua hồi lâu, Bách Lý Hội mới đứng lên, bất

chấp tuyết bay trên người, tiếp tục bước từng bước về phía trước.

Nam nhân, cuối cùng đều không thể tin được, cha nàng, phu

quân nàng, hiện tại, cả người nàng đã quyết định phó thác cả cuộc
đời.

Tuyết hóa thành nước, từ gò má nàng nhỏ giọt xuống.
Bách Lý Hội lấy tay áo nhẹ lau đi, chỉ lưu lại một giọt, ngưng

tụ ở khóe mắt.

Xe ngựa phía sau lẳng lặng đi theo, nàng xoay người, giọng nói

lộ ra vẻ lạnh lùng: "Không cần đi theo ta, trở về đi."

Phu xe dắt ngựa một bên đáp: "Vương có lệnh, nhất định phải

đưa ngài an toàn trở về Nam Triều."

"Ngươi trở về nói cho hắn biết, ta, Bách Lý Hội, từ nay về sau

sẽ không dựa vào ai nữa." Nàng xoay người, tiếp tục đi về phía
trước: "Không cần đi cùng nữa."

Phu xe bỗng chốc sững sờ, vẫn là hồi thần lại, tiếp tục đi về

phía trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.