MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 597

Bách Lý Hội dừng bước, trên tóc, bị tuyết nhuộm thành màu

trắng, "Ngươi đem hành lý cho ta, tự ta trở về."

Chỉ thế này, cuối cùng cũng được rồi chứ.
Phu xe thấy nàng năm lần bảy lượt cố chấp như vậy, suy nghĩ

một lát, vẫn gật đầu.

Tiếp nhận bọc đồ trong xe, nàng móc từ trong tay áo ra một cây

chủy thủ, cùng với khối ngọc sáng long lanh ở phần đuôi kia, đặt
vào trong tay hắn: "Sau khi trở về, đem cái này giao cho vương các
ngươi."

"Dạ."
Khi một lần nữa quay đầu đi, trên mặt nàng đã là một mảnh

lạnh lẽo, phía sau, tiếng xe ngựa càng lúc càng đi xa, Bách Lý Hội
nhìn bọc đồ trong tay, ném vào khung cảnh mênh mông kia.

Cho tới bây giờ, nàng vốn không hề thay đổi, luôn luôn dứt

khoát, nếu, không có tình, vậy thì cái gì cũng đều không còn tồn tại
nữa.

Gia Luật Thức, là ngươi mang ta rời khỏi Nam Triều, cho ta

một cơ hội, giờ đây, cũng ngươi, đẩy ta vào địa ngục khôn cùng này.

Lại một người, thật sự là giống nhau.
Tập Ám, bỏ rơi nàng, Gia Luật Thức, lại đem nàng quăng đi.
Bách Lý Hội, ngươi thật sự, còn có thể tin vào nam nhân sao?
Khóe miệng khẽ câu lên, hóa ra, đây mới là tinh thần mệt mỏi,

nàng rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi, lâm vào bóng tối vô hạn.

Xung quanh rất ấm áp, không còn là trời đông tuyết phủ nữa,

rèm mi khẽ run, Bách Lý Hội vô lực mở mắt ra.

"Tỉnh, tỉnh............" Một giọng nữ trẻ tuổi truyền vào tai Bách Lý

Hội, đập vào mắt là một khuôn mặt thanh tú.

"Đây là nơi nào?"
"Đây là đoàn biểu diễn của chúng ta, cứu ngươi là chủ gánh

hát của chúng ta a." Nữ tử bón cho Bách Lý Hội mấy ngụm nước:
"Đúng rồi, ta gọi là Xuân nhi."

Bách Lý Hội cười gật đầu, liếc nhìn bốn phía: "Đa tạ ngươi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.