Bách Lý Hội lấy khăn gấm, không ngại lau chùi, mỗi ngày,
nàng đều lau thật sạch đến mấy lần. Không để nó bị gỉ chút nào
Một ngón tay gảy nhẹ, dây cung rung rung, làm mê đắm lòng
người.
"Hoàng quý phi, hoàng hậu nương nương cho mời." Một nha
hoàn cúi đầu, đứng dưới mái hiên.
Bách Lý Hội thu hồi khăn gấm, thân người nghiêng về một
bên: "Đã biết, ngươi lui xuống đi."
Nàng đến trước gương đồng, quét nhẹ mày ngài, điểm chút
son môi, vốn là dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, giờ đây, vẻ
mặt trang điểm lại càng e thẹn mê hoặc thế gian.
Khi Bách Lý Hội đi vào Ngự hoa viên, Vân Khinh đã sớm ở
trong đình. Trên bàn, bày ra đủ các thứ điểm tâm cùng hương thơm
ngát của nước trà.
Vừa muốn hành lễ, nữ tử liền tiến lên giữ nàng lại: "Muội muội
không cần đa lễ, hôm nay, chỉ có hai người chúng ta."
Vân Khinh dẫn nàng đến trước bàn ngồi xuống: "Hiếm có được
khí trời tốt như vậy a."
Lông mày Bách Lý Hội cứng lại, nhìn về phía trước, quả thật
là, giữa trời đông giá rét mang theo một chút sắc xuân.
Nữ tử tự mình nâng ấm trà, rót đầy chén: "Nếm thử xem, Đông
Triều tiến cống đấy."
Bách Lý Hội bưng chén tử sa tinh xảo, một cỗ thơm mát từ
chén trà tỏa ra, pha lẫn với vị trà nồng đậm, người ngửi thấy say mê.
Nàng đặt tới bên môi, cũng không dính nửa giọt, liền buông
xuống.
"Hội nhi, một năm qua, sống tốt chứ?"
Bách Lý Hội nhìn Vân Khinh, một năm qua, sống tốt chứ?
Nàng trầm mặc nửa ngày, trong đầu, tận lực ẩn giấu hết thảy:
"Tốt, đã không trở về rồi."
Bên trong bức tường cao này, là không thể lộ tâm của mình.