Nam tử biến sắc, không chút nào che giấu: "Giang sơn, ai
không yêu?"
Bách Lý Hội mím môi, bên mặt mang theo một chút ý cười tán
tưởng, "Được, theo như nhu cầu của đại gia, ta cũng sẽ không gây
trở ngại tới kế hoạch của ngươi."
"A?" Hắn tùy ý cợt nhả, "Tay cầm giang sơn, chính là phu quân
của ngươi
"Không phải phu quân của ta, là của toàn bộ nữ nhân trong
hậu cung." Nàng nhìn về phía trước, ánh mắt, xuyên qua tường cao
đi rất xa, cố định ở một chỗ.
Minh vương gia ở bên cạnh cũng ngẩn người, vẻ mặt hơi mất
tự nhiên.
"Liễu gia, thực sự rất khó diệt tận gốc sao?" Bách Lý Hội bỗng
nhiên khẽ mở miệng, ánh mắt vốn dĩ trong veo cũng mang theo vài
phần mơ màng.
Minh vương gia nghiêng người, thấy nàng thủy chung vẫn
nhìn ra bên ngoài: "Không khó, chỉ là cần chút thời gian."
Bách Lý Hội thẫn thờ gật đầu: "Hy vọng, sẽ không quá lâu."
Nét mặt của nam tử khó có được vẻ nghiêm nghị: "Ở trong
thâm cung này, chán ngán sao?"
Bách Lý Hội thu hồi thần trí, cũng không nói gì, nàng biết rõ,
người như Minh vương gia, chỉ có lợi ích, không có thâm giao.
Nam tử vẫn còn đứng đó, lưng hướng về phía nàng, mặc dù
không thấy rõ vẻ mặt, nhưng là, chỉ từ bóng lưng liền có thể biết
được, lại là một người đầy bí ẩn.
Bóng dáng của Minh vương gia thẳng tắp che khuất nửa mảnh
ánh sáng trong phòng, Bách Lý Hội ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy màu
vàng óng ả trên vai hắn, cả sợi tóc cũng được chiếu sáng.
Chợt một hồi chói mắt, bóng dáng cô đơn đã ra khỏi tẩm cung.
Nàng đứng lên, đi đến án kỷ bên cạnh, trên đó bày ra một cây
cung khéo léo, thân cung được chạm trổ tinh xảo, ngay cả dây cung
cũng được buộc chặt.