"Tỷ tỷ, ngươi như thế nào lại không thương tiếc để cho một
đứa nha hoàn đứng ở trong tuyết cả nửa ngày như vậy?" Trắc phi
Dương thị không khỏi thút thít nói.
"Còn không phải là do Vương nói muốn uống trà ta tự pha
sao? Nước tuyết lấy trên bầu trời, ngọt lành nhuận cổ họng, nha
hoàn này bất quá hiểu được tâm ý của ta, nói thật ta cũng không nỡ,
trông cả người da mịn thịt mềm như vậy." Ôn Nhứ không nóng
không lạnh nhìn chằm chằm bóng dáng trong đình viện.
"Nàng cũng là người Hán a, nhiều lắm là cũng bằng chúng ta,
nói không chừng một ngày nào đó liền kêu vương thu nạp, tỷ tỷ,
ban đầu ngươi không phải từ vị trí đó đi lên sao?"
"Muội muội nói lời này, thu vào tất nhiên là tốt, bất quá, lại
muốn chúc mừng muội muội, sau này lại có nhiều thời gian hơn để
thưởng mai rồi." Một câu nói của Ôn Nhứ nện xuống, ngầm chỉ
Dương thị ngày càng bị thất sủng, khiến cho mặt nàng không khỏi
có chút không nén được giận.
"Xem tỷ tỷ nói kìa, vậy thì về sau muội liền theo bồi ngươi
nhiều hơn, tỷ tỷ." Hai chữ cuối cùng mặc dù là chậm rãi phun ra, lại
mang theo mười phần sức lực. Ôn Nhứ không thích nhất là người
khác xưng nàng là tỷ tỷ, cảm giác như đem tuổi của nàng nâng cao
lên vậy.
"Được rồi, tỷ muội chúng ta để cho người khác nhìn vào không
thành chuyện cười mới là lạ." Một câu nói đúng lúc của Vương phi
đè lại lúc hai người sắp giương cung bạt kiếm, không khí trở nên
nặng nề.
Hai người đối mặt mỉm cười, trên mặt đều mang nụ cười xinh
đẹp, nhưng trong lòng đã sớm đem đối phương giết chết vô số lần.
Nhẹ nhàng hàn mấy câu qua loa, không lâu sau liền giải tán,
mỗi người đều thu hồi mặt nạ đang mang trên mặt đi ra khỏi đại
sảnh.
"Tỷ tỷ đi thong thả"
"Muội muội đi thong thả"