MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 756

Qua hồi lâu, nàng mới nói khẽ nói với hắn: "Đúng, ta có Tập

Ám."

Tập Ám cả kinh, vui sướng, trong lòng, trăm mối cảm xúc

ngổn ngang, ôm chặt nàng vào lòng.

Bách Lý Hội thoải mái tựa vào vai hắn, hai tay không khỏi bấu

víu vào lưng cường tráng của hắn.

Cằm Tập Ám gối trên đầu nàng, khóe mắt trở nên lạnh lẽo, rõ

ràng thứ này gọi là nước mắt.

Thứ như vậy, hắn cho rằng, cả đời hắn cũng sẽ không có được.
Bỏ lỡ nó, tuy là không trọn vẹn, nhưng vẫn là trở lại, thiếu sót

đó, hắn sẽ bổ sung từng cái một.

Trong màn đêm, ánh trăng đã sớm ẩn lui, chỉ có trong viện của

thâm cung, hai người ôm chặt nhau.

Ánh nến phát sáng, một mảnh vàng nhạt ấm áp tỏa ra, từng

điểm tô vẽ lên khắp phòng.

Khóe miệng Bách Lý Hội nhếch lên, an tâm nhắm mắt lại, chỗ

ngực, hai trái tim cùng nhịp đập.

Bầu trời mỗi ngày một trong xanh hơn, càng như vậy, bệnh của

Bách Lý Hội lại càng tái phát thường xuyên hơn.

Nàng nghiêng người nằm trên ghế dài, đôi mắt nhìn bên ngoài,

trong viện, bướm trắng chơi đùa, bức tranh hoa trái tươi đẹp. Ánh
mặt trời nghiêng nghiêng rọi vào.

Vết thương của Tập Ám vẫn chưa khỏi hẳn, chỉ khoác một cái

áo choàng dựa người trước cửa sổ: "Hội nhi, lúc vừa trở về, bệnh đó
vẫn không thấy phát tác, chẳng lẽ cùng khí trời hiện nay có liên
quan sao?"

Bách Lý Hội đứng lên, gật đầu: "Tuyết hồ chính là linh vật trên

đỉnh Tuyết Sơn, tất nhiên là thích ứng với cỗ không khí cực lạnh đó,
cho nên vào mùa đông sẽ không phát tác."

"Thiên hạ cư nhiên còn có chuyện thần kì như vậy" Tập Ám

thở dài, ngó ra ngoài cửa sổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.