chảy, dùng để bảo hộ long thể của tổ tiên ta."
"Hội nhi." Hắn vươn tay vuốt nhẹ má nàng: "Chúng ta đến
đỉnh Tuyết Sơn, bệnh này, sợ là không thể chữa trị, biện pháp duy
nhất là, mượn bốn mùa khí hậu âm hàn kia làm cho nó không thể
phát tác được."
"Đỉnh Tuyết Sơn?" Bách Lý Hội cắn chặt môi dưới, cúi đầu:
"Tập Ám, chúng ta thật sự đi được sao?"
Nàng yếu ớt ngẩng đầu, đồng tử như nước, cũng là một mảnh
đắng chát, miệng khẽ mở, lại lần nữa đặt câu hỏi, lệ trên khóe mắt
liền chảy xuống: "Ám, chúng ta thật sự đi được sao?"
"Hội nhi," Tim Tập Ám đập loạn nhịp nhìn nàng, "Ngươi làm
sao vậy, không tin ta sao?"
Bách Lý Hội khẽ lắc đầu, nằm trước ngực hắn: "Không phải
không tin, mà là, ta rất bất an."
Khóe miệng Tập Ám khẽ câu lên, một tay ôm vai nàng: "Đừng
sợ, có ta đây."
"Tập Ám, ngươi đi rồi, giang sơn này làm sao bây giờ?" Bách
Lý Hội vẫn chưa ngẩng đầu, rầu rĩ thốt lên.
"Hội nhi, không nên hỏi, để cho ta ích kỉ một lần đi, đợi đến
khi đêm xuống, chúng ta lập tức đi ngay." Hắn chôn khuôn mặt vào
tóc nàng, một tay cầm tay nàng đặt vào lòng bàn tay mình.
Bách Lý Hội không nói gì nữa, chỉ là gật đầu, trong lòng lại cực
kì bất an.
Hai người tựa vào nhau, thầm nghĩ, trọn kiếp này, liền có thể
ngày ngày ở gần nhau, ôm nhau như vậy.
Mà Bách Lý Hội lại nghĩ, đây, sợ là một cái ôm cuối cùng rồi.
Dùng sức đem hay tay ôm chặt eo hắn, Bách Lý Hội chôn trước
ngực hắn, thở sâu một hơi, thật lưu luyến cảm giác n
Đầu cọ nhẹ ở trước người hắn, Tập Ám sủng nịch cười, càng
ôm chặt nàng.
Tư thế như vậy, giữ nguyên một ngày, ai cũng không ngại mệt
mỏi, ai cũng không buông xuống.