MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 778

"Hội nhi, thời điểm đến rồi, chúng ta đi thôi." Hắn muốn đứng

lên, bỗng chốc lại bị Bách Lý Hội ôm lại, ngồi trở về: "Ám, để cho ta
ôm một chút nữa, ấm áp như vậy, ta muốn ghi nhớ đến suốt đời."

"Đừng nói dại dột, cả đời sau này đều là của ngươi." Tập Ám

không hề nghi ngờ kéo tay nàng.

Bách Lý Hội đi theo phía sau, bất giác, trên mặt là một mảnh

lạnh ngắt, theo lực của hắn, đi qua từng con đường trong thạch đạo.

Hai người dừng trước một cánh cửa, Tập Ám chỉ chỉ: "Hội nhi,

đi qua cánh cửa này, chúng ta được tự do rồi."

Bách Lý Hội ngẩng đầu nhìn hắn, giống như bị cảm hóa, gật

đầu.

Tập Ám đến chỗ đèn sa bên cạnh, nhẹ nhàng xoay tròn, cửa đá

cổ xưa liền kéo ra hai bên, mang theo âm thanh vô cùng chói tai.

Đợi đến khi hoàn toàn mở ra, hắn mới dắt tay Bách Lý Hội đi

ra ngoài.

Bên ngoại, lại là một mảnh cây cỏ xanh râm, toàn bộ cung điện

của Nam Triều cứ như vậy mà bị để lại phía sau.

Cách đó không xa, một chiếc xe ngựa đã đợi từ sớm, màn đêm

đã kéo xuống, chỉ có đầy sao, nhiều điểm phát sáng tô vẽ trên không.

Bầu trời đêm, bị một ngôi sao băng cắt qua, ngăn trở bước chân

hai người, là một giọng nữ ôn hòa.

"Ám nhi..........."
Cỗ bất an kia tan mất, Bách Lý Hội xoay người, thấy đúng là

Thái hậu

"Mẫu hậu." Mày kiếm Tập Ám nhếch lên, do dự đến gần nàng.
"Ám nhi, các ngươi muốn đi đâu?" Thái hậu tiến lên, đứng bên

cạnh hai người: "Nói cho mẫu hậu biết."

Một tay Tập Ám ôm lấy"Ta muốn cùng Hội nhi rời khỏi đây."
Bách Lý Hội nhìn Thái hậu, ánh mắt nàng cũng bình tĩnh nhìn

mình, nơi đó, ẩn chứa thương tiếc vô tận, đau lòng.

"Hội nhi, ngươi thật sự muốn đi cùng hắn sao?" Thái hậu nắm

lấy tay nàng, ánh mắt hết sức chân thành mà kiên định.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.