MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 89

Tuyết vẫn như trước rơi xuống, chỉ là không lớn như mấy ngày

hôm trước. Kéo áo choàng thật chặt mở ô đi vào hậu viện.

Hậu viện rất lớn, đình viện của đại mạc không giống với hành

cung ở Giang Nam. Vừa đi vào hậu viện, mờ mịt ban đầu liền bay
biến hết. Một mảnh mênh mông trong trời đất, vạn cánh hoa tuyết
tung bay rơi trên hồng mai, cả vườn nở đầy hoa mai, trong bạch lộ
hồng, xinh đẹp khôn xiết.

Thế gian, cũng chỉ có mai mới có thể kiêu hãnh giữa trời xanh,

cá tính độc nhất của bản thân giữ lại không bao giờ phai nhạt.

Đến gần một nhành hồng mai, hương thơm nhàn nhạt, hái

xuống vài cánh bỏ vào trong miệng, giữa môi lập tức nhiễm lên một
màu đỏ thẫm, đã thẹn lại kiều.

Hướng lòng bàn tay nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại đưa tay dán

lên đôi má, quả nhiên là ấm áp được một chút. Nhặt lên một đóa hoa
tuyết nhẹ nhàng vò nát trong tay, băng tuyết bị hơi ấm của lòng bàn
tay hòa tan.

Ôn Nhứ vừa đi vào hậu viện liền thấy Bách Lý một mình

thưởng mai. Quần áo toàn thân màu trắng thêu hoa, bên ngoài
khoác áo choàng thuần trắng, chỗ cổ áo tô điểm đầy da ngân vĩ hồ,
càng làm nổi bật lên khuôn mặt trắng nõn. Một đôi giày bó quấn lên
tới đầu gối, phác thảo nên đường cong hoàn mỹ của bắp chân.

"U, mới vài ngày không gặp, đã bay lên làm phượng hoàng rồi

hả?" Ôn Nhứ nhẹ nhàng cất bước, thân hướng trong viện đi tới,
nghe nói ngày hôm qua vương tự mình mang nàng trở về, còn đem
Tử Vân Các cho nàng, một đứa nha hoàn đảo mắt liền bay lên cành
cây cao, không khỏi làm cho nàng đỏ

Ôn Nhứ mang nụ cười duyên trên mặt, đôi mắt đẹp từ trên

xuống dưới quét qua: "Mới mấy ngày không thấy, ngươi khiến ta
phải nhìn với cặp mắt khác xưa đấy."

Đón nhận ánh mắt khiêu khích của nàng ta, Bách Lý không

giận mà uy: "Còn phải làm phiền ngươi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.