còn có thể gặp được cô ấy, anh có thể hiểu Quý Tử Nhàn thống khổ tang
cha, nhưng anh lại không phải là người nhà người chết, bổ nhào vào trong
ngực anh khóc cái gì, xung quanh nhiều thân thích như vậy sao còn tìm
người ngoài, rất không thích hợp, người không biết còn tưởng rằng thân
thích Quý Tử Nhàn bắt nạt cô đâu. Nhưng anh cũng không nên đẩy Quý Tử
Nhàn ra, ôi thôi, ngày hôm nay anh đành nhân nhượng cô gái nhỏ này một
phần.
Ân Á Minh cảm giác mình đang phát thiện tâm, không ảnh hưởng toàn
cục, bầu không khí hiện trường đau khổ như vậy, anh cho người ta mượn bả
vai cũng không có gì, nhưng sự thật khác những gì anh nghĩ nhiều, bởi vì vì
tất cả mọi người cơ bản đều nghĩ giống Vu Kiều, đều coi anh là bạn trai
Quý Tử Nhàn, người đàn ông nào có thể cự tuyệt mỹ nữ điềm đạm đáng
yêu nước mắt như mưa chứ, tuy cha mất đi, nhưng người ta là cô gái thanh
bạch, hơn nữa đơn thuần thiện lương giống như đứa bé, làm sao có thể tùy
tùy tiện tiện ôm ôm ấp ấp một người đàn ông, nhất định là bạn trai!
Thật sự là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, thật sự là một đôi kim đồng
ngọc nữ!
"Tôi đã nói mà, tiểu tử Ân gia là người tốt, nhìn có vẻ rất lo cho Tử
Nhàn."
"Người Ân gia đến chúng ta cũng có thể yên tâm, có anh ta bảo vệ Tử
Nhàn, tôi nghĩ con ả kia sẽ không chiếm được chỗ tốt."
"Tử Nhàn chịu nhiều đau khổ như vậy, cũng nên có người đàn ông chăm
sóc, nếu không theo tính tình nó sẽ không có một ngày tốt lành dưới tay
con ả kia."
"Nói rất đúng."
...