MẸ KẾ CỦA LỌ LEM - Trang 151

mềm quá đấy, bị tát một cái đã sưng lên như vậy rồi, từ nhỏ đến lớn chắc
chưa từng bị ai đánh qua chứ gì?”

Vu Kiều cạn lời nhìn Ân Á Minh, tên này có biết tán gẫu không thế, cái

gì gọi là từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đánh qua hả, xin hỏi anh cảm thấy
bị đánh qua mới tính là cuộc sống hoàn chỉnh hay sao?

Thế là cô nhịn đau nhếch khóe miệng nói: “Sao nghe giọng điệu của anh

có vẻ như kinh nghiệm rất phong phú vậy.”

“Lúc đi học quả thật cũng đánh nhau không ít.” Ân Á Minh cũng không

phủ nhận, “Hơn nữa hồi trung học tôi còn chơi trong đội bóng rổ nữa, bị
thương gì đó đều là chuyện thường ngày, khó tránh khỏi va chạm này kia.”

Vu Kiều nhìn gương thả lỏng cơ mặt, da đầu của cô cũng cần phải được

thả lỏng ra, hơn nữa “kiểu tóc” này cũng thật là khó coi, “Đây là lần đầu
tiên tôi bị đánh, từ nhỏ đến lớn chỉ có người nhà tôi đánh người ta thôi, xưa
nay chưa từng bị đánh qua đâu.”

Thang máy rất nhanh liền lên đến tầng nơi căn hộ Ân Á Minh sống, cả

tầng lầu chỉ có hai căn hộ, Ân Á Minh ấn vân tay mở khóa, Vu Kiều đi theo
sau anh vào nhà, hai vệ sĩ cũng đi vào, phần lớn thời gian bọn họ đều cùng
ra cùng vào với Ân Á Minh, Ân Viễn chỉ có một đứa con là Ân Á Minh,
mất rồi thì không có người kế thừa nữa, đương nhiên phải bảo vệ cẩn thận
rồi.

Vu Kiều xõa tóc ngồi trên sô pha soi gương, Ân Á Minh rót cho cô một

ly nước, hai người chờ bác sĩ đến.

“Em với cái cô người làm kia trong nhà em có thù có oán gì thế, cô ta ra

tay nặng thật đấy, một người làm nhỏ sao lại quen biết mấy người thế kia
được?” Ân Á Minh lấy làm lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.