MẸ KẾ CỦA LỌ LEM - Trang 464

hận, may thay mặt em đủ dày, không sao có thể thành công cầu hôn."
Giọng anh nhỏ dần.

Vu Kiều dở khóc dở cười, đây là truyền thụ kinh nghiệm ư, nhưng cô

thấy lời Ân Á Minh cũng có lý, nếu mặt anh chàng này không dày, không
tự biên tự diễn thì giờ họ đâu giống bây giờ.

Đồng thời cô thấy hơi uất ức, ở trước mặt người ngoài Ân Á Minh rất

bảo vệ cô, không để bất kì ai coi thường cô.

Giờ ngẫm lại, ban ngày kiên quyết từ chối như chém đinh chặt sắt hình

như hơi tàn nhẫn, đêm nay phải đền bù tổn thất cho anh thật tốt mới được.

Cũng phải nói lại, nếu như lúc đó mà quay về biệt thự, có lẽ đã không

chạm mặt ba người này rồi, đúng là tự bê đá đập chân mình mà...

"Thật hay giả vậy?" Mặt Lưu Văn Văn và Nguyễn Tư Đồng đều viết ba

chữ 'không tin nổi', các cô khó có thể tưởng tượng được Ân Á Minh thế mà
làm chuyện này, quỳ xuống cầu hôn ư, thật giống chuyện cổ tích, bộ dạng
anh trông không giống như có thể nói được lời này, theo họ anh nói một
câu: "Chúng ta kết hôn đi" đã là kì tích rồi.

Ân Á Minh buông tay: "Dĩ nhiên là thật, lúc ấy rất vội, em vốn không kịp

chuẩn bị nhẫn, đặt riêng thì không kịp tiến độ, đành phải mua hàng có sẵn,
may mà Kiều Kiều không ghét."

Ba người họ nhìn về phía tay phải Vu Kiều, trên đó có một cái nhẫn đeo

ở ngón áp út, chắc là nhẫn kết hôn, nhìn sang cái nhẫn ở tay trái của Ân Á
Minh dễ dàng nhận ra chúng là một cặp, cùng kiểu loại, ở giữa có viên kim
cương cực kì tinh xảo, màu hồng nhạt, liếc sơ qua đã biết giá trị liên thành,
đây là cái nhẫn tùy tiện mua trong miệng Ân Á Minh ư, riêng viên kim
cương hồng phấn bự kia giá chắc cũng hơn tám con số, cô gái nào sẽ từ
chối lời cầu hôn này chứ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.