MÊ LỘ QUÁN - Trang 17

1

“Đúng là mùa xuân đã đến, màu của nước biển khác hẳn hôm Tết chúng ta
về đây.” Trên ghế phụ lái, Keiko nói lớn. Nghe giọng điệu hồn nhiên, vô tư
như thiếu nữ của vợ, Utayama mỉm cười. Keiko trẻ hơn anh bảy tuổi, nói là
‘trẻ’ nhưng năm nay cô cũng đã 33 rồi.

Anh đưa mắt theo hướng cô đang nhìn, bên phải, là vịnh Wakasa rộng lớn.
Đúng thế, rất khác cách đây ba tháng. Màu nắng chiếu trên cảnh vật hôm nay

không như dịp đó, cả màu nước xanh tĩnh lặng gợn lên từng đợt sóng trắng cũng
không giống trước đây.

“Thực ra em vẫn thích biển mùa đông hơn. Màu hơi tối nhưng có vẻ gì đó bí

hiểm. Utayama ơi, anh nghĩ sao?” Cưới nhau đã bốn năm, Keiko vẫn gọi anh là
‘Utayama’. Có lẽ sau khi sinh đứa con đầu lòng vào mùa hè này, cô sẽ thay đổi
cách gọi. Utayama cho là thế, và nghĩ cách trả lời vợ.

“Biển mùa đông thật đáng sợ, đây là điều đầu tiên anh nghĩ đến. Khi học tiểu

học, một người anh họ của anh đã ngã xuống biển vào mùa đông và chết đuối.
Anh ấy ra biển câu cá, rồi bị sóng biển nuốt chửng trong nháy mắt.”

“Ừm… Em có nghe chuyện đó rồi thì phải.”
“Hình như anh đã từng kể.”

Chiều thứ Tư, ngày 1 tháng Tư, hai vợ chồng Utayama cùng lên đường đến Mê
Lộ Quán.

Cũng như hồi đầu năm, Utayama chọn đường số 178 ven biển, và lại mượn ô

tô của anh trai.

Cách đây hai tuần, thư ký của ông Miyagaki là Ino Mitsuo đã gửi cho Utayama

thiếp mời đến dự sinh nhật lần thứ 60 của ông.

Thời gian là 4 giờ chiều ngày 1 tháng Tư, tại Mê Lộ Quán, tức tư gia của ông

Miyagaki. Dự kiến sẽ nghỉ lại qua đêm. Mọi vấn đề xin liên hệ với Ino Mitsuo.
Thiếp mời ghi rõ như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.