“Vậy, là anh Suzaki à?”
Suzaki Shosuke năm nay 41 tuổi. Anh là học trò nhiều tuổi nhất của ông
Miyagaki, sở trường về dòng tiểu thuyết lấy bối cảnh châu Âu thời Trung Cổ, có
điều anh viết quá lề mề nên cánh biên tập rất ngại làm việc với anh.
“Kiyomura ấy, đùa thì cũng nên xem đối tượng là ai đã.” Samejima khẽ nói,
“Hình như anh Suzaki giận rồi, chẳng nói gì cả.”
“Có vẻ thế thật.” Utayama ngoảnh sang nhìn Suzaki, thấy anh ta vẫn ngồi trên
chiếc ghế ngả lưng đặt ở chỗ xa nhất, cắm cúi đọc sách.
Suzaki đeo kính gọng đen, vẻ mặt như đang bực bội, vóc người gầy còm lại
mặc áo len màu nâu nhạt càng làm lộ rõ cái lưng gù. Utayama cố hình dung xem
anh phản ứng ra sao với màn ‘biểu diễn đặc sắc’ lúc nãy nhưng không tưởng
tượng ra được.
“Hayashi vẫn chưa đến à?”
Đã gần 4 giờ rưỡi. Nghe Utayama hỏi, Samejima chỉ khẽ gật đầu rồi lấy thuốc
lá đưa lên miệng ngậm. Suốt quá trình ấy, Keiko vẫn nhìn chăm chăm theo bàn
tay của Samejima. Utayama vừa định lên tiếng nhắc đừng hút ở đây thì có lẽ
Samejima đã kịp nhận ra vấn đề, bèn đậy nắp bật lửa lại.
“À, xin lỗi.”
“Cảm ơn, tôi rất áy náy.” Utayama cúi đầu.
“Nghe nói, khói thuốc lá khiến tỷ lệ sinh non tăng cao.” Samejima đĩnh đạc
nói, rồi mỉm cười nhìn Keiko trong bộ áo bầu màu xanh nhạt, “Chắc đã sáu tháng
rồi?”
“Bệnh viện dự đoán tháng Tám sẽ sinh cháu.” Keiko đáp. “Tốt quá. Là trai hay
gái? Gần đây nghe nói có thể siêu âm biết rõ giới tính.”
“Chúng tôi không muốn siêu âm.”
“Cháu Yoji nhà ta… vẫn khỏe chứ?” Utayama hỏi. “À… vâng, cảm ơn anh,
cháu nó vẫn ổn.” Samejima vẫn cười, song sắc mặt buồn buồn.
Yoji là đứa con trai duy nhất của Samejima, năm nay 9 tuổi, Utayama từng gặp
cậu bé. Yoji mới chào đời đã mắc chứng thiểu năng trí tuệ, thể lực cũng không
mấy ổn định, chắc hiện giờ vẫn đang nằm viện điều trị.
“Mập mạp chắc khỏe, nhưng bấy lâu nay nó chỉ sống với mẹ, cho nên tôi lo về
mặt tình cảm, nó sẽ…”
“Đúng là chẳng dễ gì…” Utayama cảm thấy mình trót dại nêu ra vấn đề rất
không tế nhị, bèn chuyển đề tài, “Mà, bác Miyagaki vẫn chưa ra nhỉ?”