“Ừ.” Samejima nói, rồi cất bao thuốc vào túi áo ngực, “Tôi đến đây lúc gần 3
giờ mà vẫn chưa nhìn thấy thầy lần nào.”
“Vậy à… Lạ thế nhỉ.”
Utayama chợt nhớ đến chiếc xe mình thấy ở ngoài bãi đỗ.
“Samejima từ Tokyo đến đây bằng cách nào?”
“Tối qua tôi đi tàu siêu tốc đến Kyoto, nghỉ qua đêm ở đó, rồi sáng nay xuất
phát đi đến đây.”
“Đi tàu hỏa đến?”
“Đương nhiên rồi. Sao?” Samejima nhíu mày, nhìn Utayama.
“Có ai ở đây lái xe hơi đến không?”
“Chắc là không. Anh Suzaki chưa có bằng lái xe Kiyomura và Funaoka nói họ
đi taxi từ nhà ga về đây.”
“Thế thì…” Utayama khoanh hai tay trước ngực, suy nghĩ về một khả năng
khác, “Bà giúp việc có ở lại nhà này không?”
“Hình như không. Thầy Miyagaki nói nhà bà ấy ở ngay trong thôn, hằng ngày
đến đây làm việc.”
“Bà ấy lái xe đến ư?”
“Xe? À…” Lúc này hình như Samejima đã hiểu ý của Utayama, “Anh nói về
chiếc Toyota Corolla à?”
“Đúng. Tôi đang nghĩ xem xe đó là của ai.”
“Thực ra tôi cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, bà giúp việc tên là Kadomatsu Fumie, bà
ấy đi bộ đến thì phải.”
“Đi bộ?” Keiko góp lời, “Thế thì phải đi xa lắm.”
“Nghe nói nếu là ngày mưa hoặc tuyết rơi thì bà ấy ở lại đây hoặc thầy
Miyagaki sẽ đánh xe đưa bà ấy về.”
“Thế thì chỉ có thể là…”
“Mọi người đang nói cái gì thế?” Funaoka Madoka bước lại gần.
Funaoka Madoka năm nay 30 tuổi, cùng tuổi với Kiyomura. Cô có mái tóc dài
mềm mại thả xuống trước ngực, vóc người thấp nhưng cân đối, đầy đặn. Từ ngày
đầu tiên xuất hiện trên văn đàn cách đây năm năm nữ nhà văn trẻ đẹp này đã rất
được chú ý, nhưng đến nay, cô vẫn chưa có một bước đột phá nào trong sự
nghiệp sáng tác.
“Chúng tôi đang bàn về chủ nhân của chiếc Corolla đỗ ngoài kia.” Utayama
đáp, “Hình như không phải của ai trong chúng ta cả.”