MÊ LỘ QUÁN - Trang 36

5

Hayashi có mái tóc bù xù, râu ria lởm chởm không buồn cạo, mặc chiếc áo
khoác dài rộng cũ kỹ, đã trở thành ‘kẻ bị hại thứ ba’. Cậu đến, vậy là đủ số
khách mời. Mọi người vừa uống trà vừa chờ chủ nhân Mê Lộ Quán xuất
hiện.

Song, đã quá giờ hẹn một tiếng rồi mà vẫn chưa thấy Miyagaki Yotaro đâu.

Thư ký Ino Mitsuo của ông cũng không thấy mặt.

“Chẳng lẽ Ino lại không đến…” Utayama nói, giọng bất an.
Samejima lập tức phủ định, “Tôi đến được một lát thì có gặp cậu ấy vào đây

mà.”

“Thế à? Lúc đó cậu ấy có nói gì không?”
“Không, không nói gì cả. Nhưng tôi cảm thấy cậu ấy có vẻ bồn chồn.”
“Hay là đã xảy ra chuyện gì không hay?”
“Chuyện không hay… tức là…”
“Ví dụ như bác Miyagaki bị mệt.”
Trong đầu Utayama bỗng hiện lên hình ảnh nhà văn lão thành cách đây ba

tháng với nét cười hơi méo mó khi tự nói về sức khỏe của mình.

“Cũng có thể.” Giọng Samejima hơi lo lắng, “Đầu tháng trước thầy mời tôi đến

chơi, lúc đó tôi cảm thấy hình như thầy rất khổ sở.”

Utayama vẫn biết, Samejima Tomoo là một nhà phê bình văn học rất chắc tay,

cũng là học trò được ông Miyagaki tin cậy nhất trong năm người có mặt ở đây
hôm nay. Việc hai người họ từng bỏ ra cả một mùa hè để đàm đạo suốt ngày đêm
về tiểu thuyết trinh thám ở Mê Lộ Quán này đã trở thành một giai thoại mà ai ai
cũng biết. Samejima năm nay 38 tuổi, trẻ hơn Suzaki ba tuổi, nhưng quen biết
ông Miyagaki sớm hơn. Mười năm trước, lúc nhận giải thưởng dành cho tác giả
mới lần đầu tiên của tạp chí Kỳ Tưởng, hạng mục phê bình văn học, Samejima đã
được ông Miyagaki đánh giá rất cao, cũng nhờ vậy mà bắt đầu nghiệp văn của
mình. Trước đó, người này là giáo viên Toán ở một trường trung học phổ thông
tại Tokyo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.