MÊ LỘ QUÁN - Trang 47

“Bác sĩ Kuroe nói rằng tối hôm qua, ông Miyagaki đã gọi điện mời bác sĩ đến

đây vào trưa nay. Có phải thế không, bác sĩ?”

Kuroe gật đầu, “Đúng vậy. Tôi có khước từ vì đang rất bận việc ở bệnh viện,

thế nhưng ông Miyagaki đã tha thiết nhờ tôi, rằng dù thế nào đi nữa cũng hãy cố
gắng sắp xếp để đến đây một chuyến. Ông ấy đã nói hết nhẽ, tôi cũng không tiện
từ chối thêm, dù sao thì…” ông nói đến đó rồi đừng lại, suy nghĩ một lát mới tiếp
tục, “Đến nước này, có nói ra cũng chẳng có vấn đề gì. Tóm lại là ông Miyagaki
bị ung thư phổi rất nghiêm trọng và khó mà phục hồi lại được. Chính ông ấy cũng
biết rất rõ điều đó.”

Ung thư phổi?
Utayama nhớ lại, lúc ấy hút thuốc, ông Miyagaki đã ho rất dữ dội.
Ra là vậy…
Ino tiếp lời, “Đó là lý do tại sao bác sĩ Kuroe có mặt ở đây. Khi bác sĩ Kuroe

đến, tôi đã tới phòng này để gọi ông Miyagaki, song ông ấy không đáp, cửa
phòng thì khóa. Tôi quay ra đại sảnh gọi điện thoại vào phòng, cũng không ai
nhấc máy. Tôi lo rằng đã có chuyện gì đó xảy ra, bèn lấy chìa khóa dự phòng mở
cửa, bắt gặp ông ấy nằm trên giường trong phòng ngủ như mọi người vừa thấy…
Tôi lập tức dẫn bác sĩ Kuroe vào phòng ngủ, nhưng đã muộn, ông Miyagaki đã
tắt thở. Bên cạnh lọ thuốc ngủ đặt đầu giường còn có một bức thư tuyệt mệnh…”

Ino lấy từ túi áo vest ra một phong bì trắng, giơ cho mọi người xem.
“Phía ngoài viết ‘Người nhận: Ino Mitsuo’. Đích thực là bút tích của của ông

Miyagaki. Nội dung bức thư được đánh máy, nhưng ngày tháng và ký tên ở cuối
thư là ông ấy tự tay viết.”

Ino Mitsuo rút từ phong bì một tờ giấy gấp bốn, thận trọng mở ra đọc.
“Cái chết của tôi do chính tôi lựa chọn, xin mọi người đừng hoang mang và

cũng đừng báo cảnh sát. Bác sĩ Kuroe chắc chắn sẽ có mặt. Tôi đã mời ông ấy
đến đây để làm nhân chứng. Hãy nghe băng ghi âm tôi đặt trên bàn phòng đọc.
Tôi đã ghi lại nguyện vọng của mình sau khi chết và mong mọi người tôn trọng ý
nguyện này. Ngày 1 tháng Tư năm 1987. Miyagaki Yotaro. Xin anh chị xác nhận
cho.”

Ino Mitsuo đưa cả phong bì và thư cho Kiyomura đang đứng gần nhất.
“Đúng là bút tích của thầy.” Kiyomura trịnh trọng gật đầu, rồi đưa cho Hayashi

đứng bên cạnh. Tiếp đó, các vị khách còn lại cũng chuyền tay nhau xem di thư
của ông Miyagaki. Cả phòng chìm trong im lặng nặng nề.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.