MÊ TÔNG CHI QUỐC TẬP 3: ĐẠI THẦN NÔNG GIÁ - Trang 123

anh Thiết Đông thấy Tư Mã Khôi đau suýt khóc đến nơi, liền gỡ huy
hiệu trên áo mình xuống, đeo trước ngực cho cậu, và bầu không gian phủ
trắng tuyết lại càng tôn lên vẻ lấp lánh của ánh sao vàng, ai thấy cũng
không khỏi ngưỡng mộ.

Cũng chính vì ý nghĩa đặc biệt này, nên Tư Mã Khôi còn quý trọng nó
hơn cả tính mạng mình. Lúc thường anh không nỡ mang ra đeo. Sau đó,
lúc đi Miến Điện, anh gửi nó ở nhà Hạ cần, mãi khi được thả ra khỏi
xưởng gạch ngói mới lấy về; nên cái này gọi là “nhìn vật lại nhớ đến
người, vì hễ nhìn chiếc huy hiệu, anh lại nghĩ đến những chiến hữu đã
chết thảm ở mảnh đất Miến Điện năm xưa.

Tư Mã Khôi rất tiếc khi đem tặng nó cho người khác. Thực ra ông bác
cựu binh cũng chưa chắc đã biết giá trị của chiếc huy hiệu, chỉ là thấy nó
lạ mới thích mà thôi, nhưng người ta đã giúp đỡ, anh cũng không tiện
chối từ, nên chẳng nói chẳng rằng, gỡ nó xuống đưa cho ông bác cựu
binh.

Ông bác cựu binh có được chiếc huy hiệu thì vui mừng hớn hở ra mặt.
Ông cáo biệt hội Tư Mã Khôi rồi vội vã đánh xe vào đường núi, bóng
dáng dần xa khuất.

Thắng Hương Lân thấy Tư Mã Khôi rất coi trọng chiếc huy hiệu, lòng vô
cùng cảm động, cô nói với anh: “Hôm nay rất cảm ơn anh, sau này tôi
nhất định sẽ tìm một chiếc giống hệt như vậy trả cho anh”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.