MÊ TÔNG CHI QUỐC TẬP 3: ĐẠI THẦN NÔNG GIÁ - Trang 177

trị thực dân, nhưng người ra đi cũng không ít mà vẫn bặt vô âm tín, tuyệt
không thấy động tĩnh gì, có lẽ họ đều lẩn trốn, lặng lẽ ngồi chờ cao trào
của cách mạng thế giới”.

Lão Xà đâu dám cả tin, bảo chạy sang Hồng Kông không phải chuyện
khó, sao ngư dân bản địa lại không đi?

Trong lâm trường, núi thì cao mà hoàng đế lại ở xa, những thanh niên trí
thức đó không cần húy kỵ gì cả, nói toẹt tình hình thực tế cho hắn nghe:
“Marx đã chỉ ra – bản chất của chủ nghĩa tư bản là người ăn thịt người,
anh là ngư dân, qua bên đó anh vẫn chỉ là thằng ngư dân, ăn no vác nặng
thì qua bên đó cũng vẫn là ăn no vác nặng, người không tiền không
quyền sống ở đâu mà chẳng khó khăn; điểm khác biệt duy nhất chính là
một số người qua bên đó, vận may cũng khởi phát hơn một chút, nhưng
nhân dân bách tính phổ thông đi đâu mà chẳng phải kiếm cơm qua ngày?
Bởi vậy, trừ khi không còn con đường nào khác, phần đông người ta vẫn
chọn lựa cuộc sống an phận thủ thường”.

Lão Xà rốt cuộc vẫn là kẻ chưa bao giờ bước chân ra khỏi ngọn núi, nên
lòng hoang mang vô kể. Gã nghe đồn lúc đêm khuya có thể thu sóng đài
địch, nên định trước khi hành sự sẽ thử nghe ngóng tình hình bên đó,
chẳng ngờ lại bị người ta phát hiện và báo cáo tổ chức, rồi tuy không có
bằng chứng trực tiếp, nhưng vẫn chịu sự quản chế nghiêm ngặt. Thế là
gã giả chết để trốn vào trong núi, mãi đến khi lâm trường số ba xảy ra
hỏa hoạn, mọi người đều bị điều đi đào rãnh phòng hỏa, gã mới nhân cơ
hội này lần mò đến trạm thông tin. Tên dân binh gác rừng trong đó trước
đây từng chơi xấu gã, mối hận ấy gã ôm trong lòng đã lâu, nay hạ thủ
không thương xót chút nào. Sau đó, gã lập tức bắt tay đào địa huyệt,
nhưng một người làm công việc nặng nhọc như vậy quả thực có chút lực
bất tòng tâm, thời gian không tránh khỏi bị kéo dài thêm đôi chút, rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.