MÊ TÔNG CHI QUỐC TẬP 3: ĐẠI THẦN NÔNG GIÁ - Trang 75

Ba người đâu ngờ đội trưởng Lưu Giang Hà chết thảm thương như vậy,
mà lại không có chút ý nghĩa nào, ai nấy đều cảm thấy tiếc thay cho cậu.
Lúc này, cả hội đang ở trong đáy lòng núi lửa, xung quanh toàn là sườn
núi dốc đứng, vây quanh như cái thùng sắt, trừ phi mọc thêm đôi cánh,
thì mới mong bay đến chỗ đoạn dây thừng thòng xuống miệng hố lúc
trước. Trong khi đó, vật chất mịt mù tàn lưu của di vật kỷ Devon đã rũ
bỏ được sự trói buộc của thể xác, nó không ngừng khuếch tán một cách
nhanh chóng, tựa hồ một con mãng xà khổng lồ phun nhả yêu khí đang
bừng tỉnh giấc trong vực sâu tăm tối.

Đầu Tư Mã Khôi ong ong, anh nhớ ra ở rìa huyệt núi lửa có cánh cửa đá,
thông với tòa thành cổ quấn quanh ngọn núi. Cánh cửa khổng lồ đó đóng
theo chiều từ trong ra ngoài, hai bên đều có pho tượng đồng, từ ngoài
đẩy vào nó không hề nhúc nhích, giờ đây nói không chừng chỉ có chạy
đến đó rồi tìm cách đẩy từ trong ra, nếu cách này ổn thỏa thì chắc đó sẽ
là con đường sống, nếu không xong thì cả hội phen này đành lượn xuống
Quỷ Môn Quan vậy.

Hải ngọng cũng biết cánh cửa đó kiên cố vô cùng, trọng lượng đâu chỉ
ngàn cân, trải qua năm rộng tháng dài, quanh thân nó mọc đầy rong rêu,
tựa hồ nó sắp bén rễ xuống đất đến nơi, mà chỉ dựa vào sức lực ba thành
viên may mắn sống sót của đội khảo cổ, thì chắc chắn không thể chuyển
dịch được nó. Nhưng điều ấy không quan trọng, cùng lắm thì đâm đầu
vào đó “rầm” một cái là được chết thoải mái, chết sung sướng, còn tốt
chán so với cái chết đau đớn đến từ từ khi cơ thể bị rữa nát ở nơi địa
ngục quái quỷ kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.