MÊ TÔNG CHI QUỐC TẬP 4: CỬU TUYỀN U MINH - Trang 166

đối diện lưng với tấm bia, rồi dừng lại, tim đập thình thịch, không ai dám
quay đầu lại nhìn xem bên trên đó khắc chữ gì.

Hải ngọng hỏi Tư Mã Khôi: “Cuối cùng cũng đi đến cuối con đường, cậu
mau nghĩ ra cách gì đi, rốt cuộc có xem tấm bia đá hay không?”
Tư Mã Khôi nói: “Xem thì chắc chắn là phải xem rồi, nhưng tớ vẫn chưa
nghĩ ra được cách nào để xem”. Anh nói, rồi thò tay ra sờ tấm bia đá nặng
nề và lạnh lẽo phía sau lưng, khi đầu ngón tay Tư Mã Khôi chạm vào
những vết khắc lõm hẳn xuống, không rõ vì nguyên cớ gì mà tự nhiên da
đầu anh lại có cảm giác tê bì.

Lúc này, Hải ngọng nói: “Sao tớ thấy chuyện này cứ tà mị thế nào ấy nhỉ,
có đúng tấm bia đá này khiến người ta lăn quay ra chết vì sợ thật không?”

Thắng Hương Lân nói: “Tấm bia đá vô cùng cổ quái, càng đến nước này,
chúng ta càng phải cẩn thận hơn, đi sai một bước là càn khôn khó xoay
chuyển đấy!”.

Tư Mã Khôi cũng thấy lời Tháng Hương Lân nói rất đúng. Cả hội lúc này
chỉ có hai con đường: con đường thứ nhất là không xem bí mật khác trên
tấm bia nữa, trực tiếp nghĩ cách xóa những dòng chữ ấy đi, có điều hành
động này cũng đồng nghĩa với việc mọi người sẽ mất cơ hội làm rõ chân
tướng sự thật, và cũng không thể tưởng tượng được việc làm ấy sẽ dẫn tới
những hậu quả gì; con đường thứ hai là chọn ra một thành viên, liều chết
nhìn trộm bia đá, nếu lời nguyền chết chóc thực sự tồn tại, thì người này sẽ
chết ngay lập tức, những thành viên khác chưa xem tấm bia đá vẫn sẽ
không biết bí mật kinh thiên động địa kia rốt cuộc là gì. Có thể thấy, cả hai
lựa chọn này đều không phải kế sách vẹn toàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.