MÊ TÔNG CHI QUỐC TẬP 4: CỬU TUYỀN U MINH - Trang 230

đêm vô biên, chỉ còn lại chiếc hộp rỗng không, Tư Mã Khôi tiện tay quẳng
luôn xuống đất.

Lúc này, Thắng Hương Lân giơ tay nhìn đồng hồ, kim ngắn vừa vặn chỉ
mười một giờ đúng. Ở dưới cửu tuyền cách biệt với thế giới bên ngoài, mọi
người vốn chẳng cần phân biệt ngày và đêm, chỉ có điều Thắng Hương Lân
muốn lấy thời gian làm điểm tham chiếu, lúc tiến sâu vào trong có thể tính
toán độ sâu của hang động.

Bốn người lần theo tấm bia chậm chạp tiến về phía trước, Hải ngọng đi sau
cùng, vô tình vấp phải hộp thiếc mà Tư Mã Khôi vừa vứt khi nãy, chân đứng
không vững, liền bổ nhào ngã ụp xuống đất, đầu đâm cả vào ba lô Cao Tư
Dương đang khoác trên lưng, ba người còn lại được phen hú vía, cùng quay
phắt người lại xem chuyện gì xảy ra.

Hải ngọng lồm ngồm bò dậy, trách Tư Mã Khôi: “Cậu vứt cái hộp sao chả
vứt xa một chút. Nơi tối lửa tắt đèn thế này giẫm phải ngã gãy xương chứ
chẳng chơi, may mà tớ đã luyện võ…”

Tư Mã Khôi thấy không có chuyện gì, thì không đếm xỉa đến Hải ngọng
nữa, anh quay người đang định tiến về phía trước, thì đột nhiên phát hiện
trước chùm sáng đèn quặng thấp thoáng hiện ra khuôn mặt của một người.

Trong động tối đen như mực, chỉ cần ở cách mấy bước chân đã không nhìn
thấy tia sáng cũng như không nghe thấy bất cứ âm thành nào rồi, bởi vậy đến
khi cách người trước mặt rất gần, Tư Mã Khôi mới nhận ra. Tuy khuôn mặt
kẻ mới đến trông chỉ lờ mờ, nhưng các đường nét vô cùng quen thuộc, rõ
ràng đó là Nhị Học Sinh, người mới chết cách đây không lâu lúc ở phía
ngoài bia đá. Tư Mã Khôi vốn bạo gan cứng vía nên anh chỉ lặng lẽ quan sát,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.