Thắng Hương Lân nói: “Căn cứ vào những chi tiết khắc trên vách đông, xem
ra tổ tiên người Bái Xà từng phát hiện thấy một sinh vật vô cùng đáng sợ tồn
tại trong hang, đầu tiên do quá khiếp sợ nên họ tế lễ, nhưng sau đó họ lấy bia
đá bịt cửa động lại, không hiểu trong động không đáy này tồn tại… thứ gì
nhỉ?”
hoatanhoano.wordpress.com
Mọi người không biết phải suy đoán thế nào, liền quyết định cứ vào trong
tìm hiểu trước đã. Thấy xung quanh toàn là vách đá bị rong rêu che phủ, Tư
Mã Khôi liền đi trước dẫn dường, Hải ngọng đi sau cùng, bốn chiếc đèn
quặng đều bật hết lên, cả hội men theo vách đá mò mẫm đi sâu vào trong
hang.
Trên người Tư Mã Khôi luôn mang theo một hộp thiếc rỗng, bề ngoài đục
nhiều lỗ, bên trong đựng mấy con đóm đóm anh bắt được trong huyệt động,
tạm thời sử dụng làm đèn trại, nhưng loài đom đóm đuôi dài này đều không
có miệng, không thể lấy thức ăn để duy trì sinh mệnh, nên thời gian tồn tại
của chúng vô cùng ngắn ngủi, tuổi thọ sớm nở tối tàn chẳng khác nào một
đóa phù dung, chỉ khoảng hai mươi tiếng sau khi ra đời, chúng sẽ chết. Từ
đầm dạ quang đến tấm bia đá, cả hội đi mất gần hai ngày, mấy con đom đóm
đuôi dài bắt ở đầm giờ đã dần mờ ánh sáng, rồi lần lượt chết, còn lại hai con
sống sót, nhưng ánh sáng cũng chỉ le lói mờ ảo, không thể phát huy tác dụng
chiếu sáng được nữa, cũng chẳng thể tận dụng để đo hàm lượng oxy dưới
lòng đất.
Tư Mã Khôi thấy mang theo cái hộp bên người chỉ tổ phiền phức, anh bèn
phóng sinh cho hai con đom đóm, mặc chúng tự sinh tự diệt, chỉ thấy hai con
đom đóm sải rộng đôi cánh, quét vệt sáng mờ màu vàng chanh ở đuôi lướt
qua đỉnh đầu mọi người, chúng lượn quanh nửa vòng rồi mất hút trong bóng