MÊ TÔNG CHI QUỐC TẬP 4: CỬU TUYỀN U MINH - Trang 267

Cao Tư Dương nói với Tư Mã Khôi: “Anh đánh ngất hắn thì làm sao hỏi
hắn lối ra nằm ở đâu được?”

Tư Mã Khôi khom lưng cúi xuống, ra hiệu cho ba người ấn đèn quặng lên
mặt đất quan sát, trong động đạo có rất nhiều rêu ẩm, vết chân Nhị Học
Sinh đi từ đàng xa đến vẫn còn lưu lại rất rõ ràng.

Thắng Hương Lân mừng rỡ nói: “Đúng vậy, chỉ cần lần theo vết chân khi
đến của Nhị Học Sinh, sẽ biết hắn mọc ra từ kẽ hở nào”.

Tư Mã Khôi không thể xác định liệu có phải một Nhị Học Sinh này chết đi,
sẽ mọc ra một Nhị Học Sinh khác hay không, nhưng người xưa nói chí phải
‘cây dịch chuyển thì chết, người dịch chuyển thì sống’, chỉ cần đi theo vết
chân, chắc chắn sẽ phát hiện ra điều gì đó, dẫu sao vẫn tốt hơn ngồi một chỗ
mà rầu rĩ, đến lúc ấy nếu không có kết quả thì cùng lắm lại tìm cách khác.
Thế là, anh bảo Hải ngọng kéo Nhị Học Sinh đang bất tỉnh nhân sự cùng cả
hội lần mò về phía trước theo vết chân trong động đạo.

Bây giờ chỉ còn lại hai cây đuốc, vì vậy chưa đến lúc quan trọng, cả hội
tuyệt đối không được sử dụng lãng phí, thể nên mọi người đành bật đèn
quặng chiếu sáng, lần mò từng bước tiến về phía trước trong động đạo triền
miên đêm đen. Vết chân Nhị Học Sinh để lại không bám sát vào vách động,
hắn đi ngoằn ngoèo, ước chừng khoảng hơn ba mươi bước thì không thấy
dấu chân trên rêu nữa.

Cả hội dừng bước, quan sát tỉ mỉ, hóa ra chỗ phiến đá trên mặt đất có một
khe hở, Tư Mã Khôi lấy tay chạm vào cảm giác có thể nậy lên được, anh
liền nậy lên, vừa mở được thì thấy bên trong là một gian thạch thất tối om.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.