MẸ TRONG TÂM TRÍ CON - Trang 11

mẹ phải làm phẫu thuật không, mẹ không trả lời. Nhưng tôi cố hỏi cho
bằng được. Một lần nữa, mẹ lại nói dối: "Mẹ bảo ngày mai mẹ có một ca
phẫu thuật cho bệnh nhân".

Đêm hôm ấy, tôi trằn trọc mãi không ngủ được, tôi tự hỏi rằng, mẹ

đang giấu mình những chuyện gì, mẹ bị làm sao mà không ai nói cho mình
biết, có phải mẹ bị ung thư không? Và tôi đã quyết định rằng, mình sẽ đến
viện mẹ vào ngày mai.

Tôi rất sợ bố mẹ sẽ mắng khi biết mình tự ý đi vào viện mẹ, nhưng tôi

cũng rất lo cho mẹ. Giây phút mở cửa phòng mẹ ra, tôi chẳng thể nói được
điều gì. Bố và mọi người trong phòng bệnh cũng rất bất ngờ về sự có mặt
của tôi.

Mẹ đang nằm trên giường bệnh, bên cạnh là máy hỗ trợ thở, và mẹ

đang khóc. Khóc vì những cơn đau thắt sau ca mổ, và khóc vì sự xuất hiện
của tôi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy mẹ khóc. Đây cũng là lần đầu tiên tôi
thấy mẹ tôi yếu đuối đến thế. Tôi đã kìm nén cảm xúc của mình, và chạy
đến cạnh mẹ.

Mẹ khóc và hôn tôi, nước mắt chảy dài hai gò má. Mẹ không nói

được, có lẽ vì quá đau đớn, mẹ chỉ tay vào má mẹ, ra ám hiệu rằng hãy hôn
mẹ. Tôi nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ biết làm theo. Lúc này, nhịp tim
mẹ trở nên nhanh hơn, các bác sĩ không cho phép tôi ở trong phòng nữa, tôi
lặng lẽ chào mẹ và đi ra, chẳng còn tâm trí nào để nghe rõ những lời bố
mắng tôi nữa. Vậy là tôi đoán đúng rồi, mẹ tôi bị ung thư.

Tôi đã cố gắng để không rơi nước mắt trước mặt mẹ và mọi người.

Thế nhưng, nhìn mẹ tôi tiều tụy như vậy, tôi cảm thấy đau đớn vô cùng.
Nước mắt cứ thế tràn ra. Tôi cắn chặt tay để không bật ra những tiếng khóc,
để không ai nghe thấy tôi khóc. Về đến nhà, tôi mới nức nở và trách mọi
người vì sao không ai nói với tôi. Tôi trách bản thân mình sao lại vô tâm
như vậy, sao lại không biết mẹ đã một mình trải qua những cơn đau như thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.