MẸ TRONG TÂM TRÍ CON - Trang 91

mắt mẹ cả một bầu trời yêu thương, suy nghĩ và lo lắng cho tôi. Những lần
mắc lỗi, tôi lại thấy trong đôi mắt ấy nỗi buồn sâu thẳm. Và tôi không đủ
can đảm để nhìn sâu vào đôi mắt đó nữa. Trong đầu tôi chỉ vang lên câu
hỏi:

Tại sao tôi lại làm như vậy? Tại sao tôi học ngày càng tụt dốc? Tại sao

tôi không nghe lời? Tại sao và tại sao???

Nhưng tính mẹ vốn hiền lành và bao dung, những lúc đó mẹ thường

ôm tôi vào lòng và phân tích những điều hay lẽ phải, những gì được và
chưa được. Tôi thường hay xin lỗi mẹ và tự hứa lần sau mình sẽ cố gắng
học tập tốt hơn, chăm chỉ hơn và ngoan ngoãn hơn để không phụ lòng mẹ.

Đôi bàn tay của mẹ luôn đầy những vết chai sạn vì phải lao động vất

vả, làm việc để nuôi tôi ăn học đến tận ngày hôm nay. Với tôi, đôi tay đó
thật đẹp vì nó

chứa đựng tình mẹ bao la. Mỗi khi tôi có chuyện buồn mẹ luôn vỗ về

và an ủi tôi, đôi tay đó vuốt lên tóc tôi, ôm đôi vai tôi động viên, an ủi. Có
một điều kỳ lạ là mỗi khi được bàn tay của mẹ ôm ấp, chở che là tôi như có
thêm sức mạnh, tinh thần và đôi bàn tay đầy vết chai sạn của mẹ lại luôn
tỏa ra hơi ấm, mỗi khi vỗ về tôi. Đôi tay chứa đựng tình mẹ ấm áp.

Trong mắt tôi mẹ luôn là người vĩ đại, giàu lòng nhân ái và vị tha.

Nhưng không phải lúc nào cũng vậy, có nhiều lúc tôi ghét mẹ vì cho rằng
mẹ luôn quát mắng và luôn nhìn vào lỗi khuyết điểm của tôi mà trách móc,
so sánh với bạn nọ, con người kia. Và không ít lần tôi đã giận mẹ. Tôi
muốn hét lên với mẹ rằng

"Con là chính con. Con không muốn là ai khác!". Và sau đấy tôi nhận

ra tất cả đều xuất phát từ sự quan tâm, muốn tôi có thêm động lực để phấn
đấu hơn trong cuộc sống của mẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.