MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 103

Vẫn đi dạo đến khi mặt trời xuống núi, ngay cả một con thỏ hoang, một

con gà rừng, Tô Hồng Tụ cũng không thấy.

Ngược lại tìm được một sơn cốc vắng vẻ yên tĩnh, khắp nơi bên trong

đều là bươm bướm sặc sỡ, thích chơi đùa nổi lên, Tô Hồng Tụ chạy loạn
khắp nơi bắt bướm, cả sơn cốc cũng rải đầy tiếng cười dễ nghe như chuông
bạc của nàng.

Nếu không phải trong thân thể này lưu lại oán niệm ảnh hưởng đến

nàng, Tô Hồng Tụ vốn là một hồn nhiên chân chất, không buồn không lo.

Nàng là hồ, không phải người, vốn không có thất tình lục dục *, người

đáng ghét không có trước mắt, lập tức phiền não bay biến, vui vẻ ra mặt.

(*) thất tình lục dục: thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục

bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra.
Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con
người.

Lúc này đúng mùa hè, trên đường đi dưới chân núi, mặt trời nóng hừng

hực chiếu lên đỉnh đầu, bốn phía đều là đại thụ xanh um tươi tốt cao ngút
trời, trong rừng cây muôn hồng nghìn tía, có đủ loại chim chóc nhảy lên
bay nhanh, cũng có nhiều đóa hoa màu sắc khác nhau nở rộ.

Tô Hồng Tụ mừng rỡ không thôi, không nhịn được hết nhìn đông lại

nhìn tây xung quanh.

Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng vó ngựa “Lộc cộc”, có

bốn, năm thanh niên mặc áo đen vừa đúng đi ngang qua sau lưng Tô Hồng
Tụ. Tô Hồng Tụ vội vàng đứng sang bên, nhường đường chính.

Mấy thiếu niên này cả đám đều mặc áo giáp, thân hình cao lớn, xem ra,

hình như là tướng sĩ mới rời chiến trường, bọn họ giục ngựa đi qua, bụi đất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.