MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 117

Tô Hồng Tụ chỉ nói một câu, một câu hời hợt, gương mặt tuấn tú của

Tôn công tử lập tức không còn huyết sắc, trở nên trắng bệch như tờ giấy.

Nàng nói: “Đừng chạm vào ta, ngươi bình thường phóng đãng, trên

người có mùi cợt nhả lớn.”

Tô Hồng Tụ có thể đọc âm, khi Tôn công tử đứng dậy đến gần nàng, đã

nhanh chóng khám phá xong suy nghĩ trong lòng hắn.

Thật sự ghê tởm, thật bẩn, đầy đầu nam nhân này đều là cùng một chỗ

với nữ nhân, nàng vừa mới nhanh chóng đọc ý nghĩ của hắn, trừ ăn chơi
đàng điếm, phong lưu khoái hoạt, trong đầu Tôn công tử này hoàn toàn
không có những suy nghĩ gì khác.

Để cho Tô Hồng Tụ làm sao có thể không chán ghét? Làm sao có thể

không khinh bỉ? Lập tức chân mày nhíu chặt lại, lui về phía sau tránh né.

Tô công tử thấy trong tròng mắt lạnh lẽo hờ hững của Tô Hồng Tụ chảy

ra khinh bỉ và khinh thường nồng đậm, nàng nhìn hắn giống như nhìn cỏ
dại ven đường, không, ngay cả cỏ dại ven đường cũng không bằng, hoàn
toàn là đồ bỏ đi người ta vứt ở ven đường.

Ánh mắt Tôn công tử thất vọng, tim lập tức đau nhức kịch liệt, hắn há

miệng, do dự định nói gì đó với Tô Hồng Tụ, cuối cùng một câu cũng
không nói ra được, ngược lại “Phụt” một tiếng phun ra một búng máu tươi
lớn.

Ngay cả nhìn Tô Hồng Tụ cũng chưa từng nhìn Tôn công tử một cái,

xoay người rời đi – rốt cuộc nàng cũng ý thức được ánh mắt những người
xung quanh nhìn nàng có cái gì không đúng, Tô Hồng Tụ cũng không thích
bị người coi như là khỉ làm xiếc vây xem, lập tức bưng khay lên, định lên
phòng bao lầu hai.

Nhưng không ngờ vừa bước chân ra, cổ chân đã thấy co rút đau đớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.