MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 148

Sở Dật Đình không đáp, hắn chỉ nhanh chóng ngẩng đầu liếc mắt nhìn

Hắc Tháp, cái nhìn kia giống như một thanh chùy nặng ngàn cân đập vào
lòng Hắc Tháp, chua xót, đau đớn, chờ đón chính là đau đớn và thương tiếc
như sóng lớn mãnh liệt.

Ngày thường Sở Dật Đình thật sự quá mức tuấn mỹ, mày kiếm nhập tấn

*, vô cùng hào hoa phong nhã, tròng mắt đen ngòm như hắc diệu thạch **
càng tĩnh mịch lạnh lùng. Khi ngài dùng ánh mắt khổ sở đấu tranh nhìn
người khác, không ai không đau lòng.

(*) mày kiếm nhập tấn: chân mày hình kiếm, dài chạm hai bên tóc mai.

(**) hắc diệu thạch: đá thạch anh màu đen.

“Không cần, nàng ta không có bất kỳ quan hệ gì với ta.”

Sở Dật Đình giảm thấp âm lượng nói, tuy thiếu chủ nói như vậy, nhưng

Hắc Tháp vẫn cảm nhận thấy có đè nén và lo âu không bình thường trong
giọng nói khàn khàn của thiếu chủ.

Thật sự không cần đi, mặt kệ nàng ấy sao?

Nhưng thiếu chủ, ngài có biết hay không, Hắc Tháp đi theo ngài bao

nhiêu năm, trừ năm Thục phi rời đi, đây là lần đầu tiên thấy ngài lại phiền
loạn nóng nảy vì một nữ nhân.

Sở Dật Đình nói không cần, Hắc Tháp là hạ nhân của hắn, dĩ nhiên sẽ

không phản bác lại hắn, giữa hai người khôi phục lại trầm mặc và tĩnh mịch
lúc trước.

Không lâu lắm, đã nghe từ phòng bếp phía sau truyền đến một tiếng

cười êm tai dễ nghe như chuông bạc: “Woa, thật nhiều nha! Muốn tặng tất
cả cho ta sao? Vậy thì thật cám ơn ngươi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.