MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 156

Nhưng mà, chuyện gì xảy ra?

Phong Ngạo Thiên ngơ ngác nhìn tay phải của mình, tay vừa cầm tay

nhỏ bé tinh tế mềm mại trắng như phấn của Tô Hồng Tụ, nó vừa che chở
bao dung trong lòng bàn tay tay nhỏ bé như châu như bảo, giống như bảo
vật dễ vỡ nhất trân quý nhất trên thế gian này.

Chẳng qua chỉ buông tay nàng ra mà thôi.

Vì giúp Hoàng huynh vững chắc giang sơn Đại Chu, cả đời Phong Ngạo

Thiên hắn buông tay ra nhiều, có nam nhân, có nữ nhân, tinh tế, thô ráp, có
bằng hữu của hắn, thậm chí có cả huynh đệ dưới tay hắn.

Nhưng mà, chưa bao giờ có đôi tay nào cho hắn cảm giác như vậy.

Chẳng qua chỉ buông lỏng tay một cái mà thôi.

Vì sao tay của hắn lại đang không ngừng run rẩy?

Vì sao tay của hắn lại một mực không ngừng co quắp, nó tổn hại ý chí

của hắn, nắm chặt hết lần này đến lần khác, giống như cố gắng nắm bắt thứ
gì đó, giống như lưu luyến không dứt cảm giác mới vừa rồi, nhưng lại thất
bại hết lần này đến lần khác, mỗi lần thất bại, nó lại khổ sở co rút một trận,
cùng lúc đó, lòng Phong Ngạo Thiên giống như bị một thanh đao sắc bén
nhọn đâm trúng, chia năm xẻ bảy, đau đớn sụp đổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.