MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 158

Thôi, mặc kệ người nam nhân kia là ai, hắn nhất định không thể là Sở

Dật Đình.

Mặc dù trí nhớ kia hết sức mơ hồ, xa xôi đến Tô Hồng Tụ gần như nhớ

không rõ, nhưng Tô Hồng Tụ vẫn có thể cảm thấy, nam nhân nàng từng
theo sau vốn không phải người, mà là một yêu.

Yêu khí trên người nam nhân này còn nặng hơn Hồ Cửu ca, thậm chí có

thể bao trùm tam giới, âm khí mạnh mẽ của nam yêu trên tất cả yêu tiên.

Tô Hồng Tụ suy nghĩ hồi lâu, sau vẫn không nhớ ra người như thế,

quyết định không suy nghĩ thêm nữa, hết sức chuyên chú nhìn phong cảnh
hai bên đường.

Thật thú vị, không biết tên đường này là gì, hai bên bày đầy quầy hàng,

có tượng đất, có bán mứt quả, cũng có bán mèo nhỏ chó nhỏ, động vật nhỏ.

Tô Hồng Tụ lần đầu làm người, thấy cái gì cũng mới mẻ, nhìn cái gì

cũng chơi tốt, không khỏi thả chậm bước chân, mặt tò mò hết nhìn đông lại
nhìn tây.

Mặt trời chiều ngả về tây, ánh sáng lúc chạng vạng tối chiếu trên người

Sở Dật Đình, giống như phủ thêm một tầng sắc vàng sáng chói. Mặc dù
cách một tầng màn che thật dày, Tô Hồng Tụ vẫn có thể thấy, gương mặt
tuấn tú của Sở Dật Đình cau chặt, khóe mắt đuôi mày vẫn là chán ghét và
không chịu được.

Nhưng dù cho thế, hắn vẫn thả chậm bước chân theo Tô Hồng Tụ.

Tô Hồng Tụ tiến tới trước người bán mứt quả mua kẹo hồ lô, Sở Dật

Đình dừng bước chân, cau mày đợi nàng.

Tô Hồng Tụ tiến tới tiệm nhỏ bán mèo mèo chó chó vòng tới vòng lui,

mặc dù Sở Dật Đình lộ vẻ chán ghét, nhưng vẫn đứng sau lưng nàng, không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.