Nhưng đồ quá nhiều, nàng thật sự không ôm được.
Tô Hồng Tụ nghiêng đầu nhìn Sở Dật Đình vẫn đi theo nàng. Nhìn dáng
vẻ hắn thật sự có hơi sức, vung ống tay lên, phía dưới còn có thể nhìn thấy
bắp thịt căng đầy, vóc dáng không sai biệt lắm cũng cao hơn người đi
đường nửa cái đầu.
Tô Hồng Tụ liếc nhìn, mắt to sáng lên, đi tới bên cạnh Sở Dật Đình, ào
một tiếng, ném tất cả các thứ trong ngực cho Sở Dật Đình.
“Ta ôm không nổi, ngươi ôm giúp ta một chút.” Sở Dật Đình cau mày
nhìn Tô Hồng Tụ, cái gì gọi là một chút, rõ ràng ném toàn bộ gì đó cho
hắn.
Sở Dật Đình cũng không nói gì, dừng bước, tìm một mảnh đất trống, rào
một tiếng ném toàn bộ đồ Tô Hồng Tụ cố gắng nhét vào cho hắn xuống đất.
Tô Hồng Tụ không chịu! Những thứ này đều là bảo bối do nàng ngàn
chọn vạn tuyển, khó khăn lắm mới chọn trúng!
Tô Hồng Tụ bĩu môi, chạy đến mảnh đất trống này, ngồi xổm xuống,
bắt đầu nhặt từng món đồ bị Sở Dật Đình vứt bỏ.
Nhưng đồ thật sự quá nhiều, mỗi một lần Tô Hồng Tụ nhặt lên cái này,
món đồ khác lại trượt ra khỏi ngực nàng.
Tô Hồng Tụ gấp đến không xong, đứng ở đằng kia, khuôn mặt nhỏ nhắn
trắng bệch, trong mắt long lanh nhìn Sở Dật Đình.
Sắc mặt Sở Dật Đình kém hơn rồi, hắn nhíu mày, khẽ mắng một tiếng,
lại cất bước trở lại bên cạnh Tô Hồng Tụ, động tác thô bạo ôm toàn bộ đồ
trong ngực Tô Hồng Tụ.